Đa số những người đàn ông đang ngủ, nhưng có vài người đang lau
chùi dao kiếm của mình và vẫn còn thảo luận về trận đánh đêm qua. Đó
là một trong những đêm dễ dàng nhất của chúng tôi. Cuộc tấn công
không kéo dài và số lượng của bọn yêu tinh còn ít. Một số người cho
rằng đây là dấu hiệu cho thấy lũ Fomorii đang chết dần mòn và quay lại
Thế giới Khác. Nhưng họ là những kẻ mộng mơ. Cuộc chiến này với lũ
yêu tinh là một con đường dài chưa kết thúc. Tôi không cần tới những bộ
ruột cá cũng biết điều đó!
Fiachna đang làm việc một mình, uốn thẳng những thanh kiếm bị
cong vẹo, gắn cán mới vào những lưỡi rìu, mài những con dao. Chúng
tôi là thị tộc duy nhất tỏng tuath có thợ rèn của chính mình. Đó là nhờ
công lao của Goll lúc ông còn làm vua. Đa số những người thợ rèn đi
lang thang từ thị tộc này sang thị tộc khác để tìm kiếm việc làm. Goll
nhận ra rằng nếu chúng tôi trả tiền cho một người thợ rèn để ông ta ở lại,
cư dân từ các thành lũy, cathair ((*thành có tường đá bao bọc)) và
crannog ((*thành nằm trên một hòn đảo giữa một hồ nước)) lân cận sẽ
tìm tới chỗ chúng tôi khi vũ khí và công cụ của họ cần sửa chữa, còn hơn
là chờ một người thợ rèn đi ngang. Ông đã nghĩ đúng. Thành lũy của
chúng tôi trở thành một trung tâm quan trọng của tuath - cho tới khi cuộc
tấn công bắt đầu. Bọn yêu tinh đã chấm dứt nhiều lề thói thông thường.
Giờ đây không còn ai đi lại, trừ phi là để chạy trốn lũ Fomorii.
Khi có cơ hội, tôi đi tới chỗ Fiachna đang gõ uốn một lưỡi dao đặc
biệt cứng đầu. Tôi vừa lặng lẽ quan sát anh vừa nghịch một lọn tóc ngắn
đỏ hoe, mỉm cười e thẹn. Tôi thích Fiachna. Anh thấp hơn hầu hết những
người đàn ông, và mảnh khảnh, một điều hơi lạ đối với một thợ rèn.
Nhưng anh ta rất giỏi nghề. Khỏe hơn vẻ ngoài nhiều. Anh vung những
cây búa và vũ khí nặng nề một cách dễ dàng. Nếu tôi có thể lấy chồng,
tôi thích cưới Fiachna. Nếu không còn điều gì khác, chúng tôi có kích
thước phù hợp với nhau. Có lẽ do cái tên mà Goll đặt cho tôi, hay có lẽ
do sự trùng hợp, nhưng tôi là một trong số các cô gái nhỏ bé nhất trong
thành.