Tôi đờ đẫn nhìn ông.
Ông gầm gừ:
- Không còn thời gian để trố mắt nhìn. Nếu may mắn, ta chỉ sống
được thêm vài phút, nhưng không lâu hơn. Làm đi, Bec. Đọc những câu
thần chú. Giết ta. Cứu nhân dân của cô khỏi sự tàn sát của lũ yêu tinh.
Rồi cứu lấy bản thân cô và Bran.
Lời nói cuối cùng đó buộc tôi lao vào hành động, Bran đã đánh liều
mọi thứ để cứu tôi. Tôi không thể trả ơn cho nó bằng cách làm cho nó
mắc kẹt lại đây và bỏ mạng trong tay lũ chúa yêu khi chúng tới. Tôi gỡ
đôi tay đang ôm lấy thân hình run rẩy của tôi ra, đẩy nó lùi lại, mỉm cười
để chứng tỏ mọi chuyện đều ổn, rồi lê bước tới bên cạnh Drust.
- Tôi phải làm gì?
- Cô có biết ta đã dừng ở chỗ nào không?
- Không.
Ông khăng khăng:
- Cô phải biết. Cô có một trí nhớ tuyệt vời. Rà lại những ý nghĩ của
cô đi.
Chuyện này không dễ nhưng tôi ép bản thân phải tập trung. Tôi lần
lại chuỗi ký ức luôn đáng tin cậy của mình với những ngón tay nhanh
nhẹn. Nhớ lại câu thần chú Drust đang đọc, ở chỗ Bran can thiệp. Tôi
lẩm bẩm:
- Nhớ rồi.
Người tu sĩ đang hấp hối nói:
- Tiếp tục từ đó. Dang hai tay của cô ra. Ôm chặt tảng đá khi cô đọc
xong, rồi đọc ngay câu kế tiếp. Nó sẽ trôi chảy từ chỗ đó.