Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy mẹ tôi chỉ về cùng huớng đó thêm
lần nữa, nhưng đây chỉ là một ký ức, không phải một ảo ảnh khác.
Goll tới trước mặt Conn:
- Chúng ta nên mang nó vào. Trời sẽ tối nhanh. Chúng ta có thể hỏi
nó trong thành, dù tôi nghi ngờ về việc chúng ta có thể biết được nhiều
từ nó.
Conn ngần ngừ, cân nhắc nguy cơ có thể xảy ra cho mọi người, rồi
búng ngón tay và để mặc thằng bé cho người của mình, quay lại cạnh
đống lửa với Tiernan để thảo luận về sự kiện mới nhất này.
-> Chạy Nhanh không to lớn nhưng nó có sức ăn của một con lợn lòi.
Nó ăn nhiều hơn bất kỳ một ai trong bữa tiệc nhưng không ai bận tâm cả.
Ở thằng bé này có gì đó vui vui. Nó khiến cho tất cả chúng tôi cảm thấy
dễ chịu, ngay cả khi nó không thể nói năng đàng hoàng được, ngoại trừ
việc thỉnh thoảng nó lại hét toán lên mấy từ "Lũ yêu tinh!" hay "Đến
với!" hay cụm từ ưa chuộng nhất của nó "Chạy nhanh!"
Như Goll tiên đoán, Chạy Nhanh không thể nói cho chúng tôi biết gì
thêm về thị tộc của nó, nơi nó sống hay nhu cầu của họ cấp thiết ra sao.
Nếu dưới những hoàn cảnh bình thường nó đã bị làm ngơ. Chúng tôi đã
có đủ rắc rối phải đối phó rồi. Nhưng tâm trạng trong thành đã nhẹ nhõm
hơn nhiều so với suốt một thời gian dài trước đó. Việc thị tộc MacCadan
tới đã làm lóe lên lòng tự tin. Dù mười một người này là một gánh nặng
hơn là một phúc lành, họ vẫn mang tới cho chúng tôi niềm hy vọng. Nếu
những người sống sót từ các thị tộc khác cũng tìm đường tới đây, có lẽ
chúng tôi có thể xây dựng một thành lũy lớn và một đội quân hùng
mạnh, xua đuổi mãi mãi lũ yêu tinh. Đó là một suy nghĩ nhuốm màu ao
uớc, điên rồ, nhưng dù sao chúng tôi cũng nghĩ tới nó. Banba thường bảo
rằng sự tuyệt vọng và bị đày đọa có thể dựng nên cả một ngọn núi từ
những cục phân chuột.
Vì thế chúng tôi suy nghĩ về Chạy Nhanh nhiều hơn mức bình
thường. Những người đàn ông tranh luận về hoàn cảnh của nó, về xuất