DEMONATA TẬP 4: NHỮNG TIẾNG THÉT TRONG BÓNG TỐI - Trang 89

Drust cắt ngang:

- Chúng ta không. Bộ lạc MacRoth không có ý nghĩa gì đối với ta,

cũng như các người không có ý nghĩa gì đối với ta. Mục đích của ta là
cứu mảnh đất này. Nếu mười sáu - hay sáu mươi, hay sáu trăm người -
phải chết, thì cũng mặc. Bộ lạc MacRoth sẽ bỏ mạng dù ta có ở đây hay
không. Vì sự sống hay cái chết của họ không ảnh hưởng gì tới cuộc truy
tìm của ta. Ta tránh xa khỏi những vấn đề của họ, cũng hệt như ta sẽ
tránh khỏi vấn đề của các người nếu ta quyết định rằng các người cũng
chẳng có ích gì đối với ta.

Nét mặt của Goll trắng bệch vì tức giận nhưng ông kiểm soát cơn

giận của mình và thay vì hét lên, ông rít lên một câu hỏi:

- Hãy nói xem chúng tôi có thể có ích như thế nào? Nếu ông hùng

mạnh như thế, chúng tôi tới đây để làm gì? Chúng tôi đã tới để cứu
những người gặp nạn, không phải vì một gã tu sĩ khốn kiếp không cần
tới chúng tôi.

Drust đáp, giọng bình thản:

- Nhưng ta cần các người. Ta đã đi thật xa để ngăn chặn đợt thủy triều

của lũ yêu tinh ngay từ cội nguồn của nó. Những chuyến đi đó quá hiểm
nghèo, ngay cả đối với một người có quyền năng như ta. Ta không thể
đơn độc hoàn thành cuộc truy tìm của mình. Khi ta lên đường cách đây
nhiều tháng, ta có nhiều bạn đồng hành, tất cả bọn họ đã ngã xuống trên
đường. Ta cần có những chiến binh mới thay cho họ.

Connla bật cười hô hố:

- Chúng tôi hả? Ông nghĩ chúng tôi sẽ chiến đấu và chết vì ông sao?

Drust đáp:

- Nếu anh có chút ý thức nào. Bọn yêu tinh là vấn đề của các người.

Chúng không thể vượt qua biển tới cùng đất của ta. Anh và người dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.