ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 110

“Sao thế? Sao thế? Anh vẫn ổn chứ?” Trong khoảnh khắc đó, vị bác sĩ

khoa cấp cứu bình tĩnh vững vàng bỗng hồn siêu phách lạc, không thể suy
nghĩ được gì. Cũng may Tô Nhất Minh kịp thời mở mắt ra, thiểu não ừ một
cái, ít nhiều giúp cô lấy lại được lý trí. Vừa rồi là thế nào? Choáng váng
hay là…?

“Đầu anh có đau không?”

“Đau” Tô Nhất Minh nghĩ hỏi thế mà cũng hỏi, trán u lên một cục to

thế này, không đau sao được!

“Vừa rồi anh không khoẻ ở chỗ nào?Chóng mặt? Mắt mờ?”

Vừa rồi, đáng lẽ ra rất thú vị…Tô Nhất Minh buốn bực hứ lên một

tiếng, xoa xoa trán, chuyện gì đây vậy trời? Rõ ràng là mình nhắm rất chính
xác mà, đây là chiêu anh thường dùng, nhoài người tới, dùng môi đẩy đối
phương vào tường, sau đó là một nụ hôn dài, trước đây anh chưa từng thất
bại, sao lần này lại đụng vào tường kia chứ? Mọi việc dạo này rối tung đến
mức không hiểu nổi?

“Anh biết anh…là ai không? Anh biết đây là đâu không?” Trình Vũ

Phi thấy Tô Nhất Minh không có phản ứng gì lo lắng đầu anh bị di chứng
sau lần đánh trước, vội vàng hỏi anh một số câu hỏi đơn giản để phán đoán
đầu óc anh có bình thường tỉnh táo hay không?

Tô Nhất Minh bất giác xoa xoa trán Trình Vũ Phi, rõ ràng là đầu mình

đập vào tường mà sao đầu óc có vấn đề lại là bác sĩ Trình nhỉ? Loạn rồi,
loạn hết rồi!

“Anh là ai? Đây là đâu?” Trình Vũ Phi thấy hành động của Tô Nhất

Minh kỳ lạ, lại càng sợ hãi, giọng run run hỏi dồn.

Đến lượt Tô Nhất Minh một phen khiếp vía, anh vội vàng đưa Trình

Vũ Phi trở lại nhà mình, ấn ngồi xuống sô pha, rót cho cô tách trà nóng, giữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.