ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 109

“Sợ?” Tô Nhất Minh ngẩng đầu lên, cái gì mà khoai tây với chả khoai

lang.

“Sợ không chạm được đất…”

Tô Nhất Minh bất giác mỉm cười, những u ám trong lòng bỗng dưng

tan biến hết, khoai tây, thú vị đây, ha ha ha …

Ăn cơm xong, Tô Nhất Minh vào bếp giúp Trình Vũ Phi dọn dẹp bãi

chiến trường mà cô bày ra, nhưng mục đích là cố bày bừa thêm vì muốn cô
nán lại lâu hơn. Bác sĩ Trình mặc gì sau lớp áo len mỏng? Tô Nhất Minh
thầm đoán một cách gian giảo, âm mưu đen tối chỉnh nhiệt độ gian bếp cao
lên. Nhưng chỉ tiếc là chỉ có anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chẳng còn tâm trí
đâu mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp sau làn áo len ấy nữa.

Hơn chín giờ tối, Tô Nhất Minh quyến luyến tiễn Trình Vũ Phi ra cửa.

Ánh đèn thang máy mơn trớn từng đường cong tuyệt đẹp trên người bác sĩ
Trình, không gian có chút mờ ảo. Tô Nhất Minh đứng sau lưng Trình Vũ
Phi, với tay ấn nút bên cạnh thang máy, rồi cứ để tay như thế không thu về.
Vai Trình Vũ Phi ngay phía dưới cánh tay anh, những lọn tóc của cô đung
đưa quét ngang dưới cánh tay anh, khiến anh có cảm giác nhột nhột, nhột
đến tận tim…

Tô Nhất Minh không đưa tay về mà từ từ cúi đầu xuống, ngắm chính

xác đến môi Trình Vũ Phi. Mặc dù một bên mắt vẫn còn thâm nhưng thị
lực vẫn không có vấn đề gì, phán đoán cự ly chắc chắn chính xác, anh nín
thở, nhắm mắt lại, ngả người về phía trước.

Cửa thang máy mở ra mà không hề phát tín hiệu nào báo trước, Trình

Vũ Phi bước vào thang máy, quay người lại định cáo biệt Tô Nhất Minh, thì
bỗng dưng nhìn thấy anh, nhắm mát ngả người cụng đầu vào tuờng phát ra
tiếng binh. Cô kêu lên thất thanh, tay chân loạng choạng chặn lại cánh cửa
thang máy đang từ từ khép lại, nhảy bổ ra đỡ Tô Nhất Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.