Ai ngờ cậu bạn thân cười nhạt một tiếng “Đâu có! Cô ta chưa kết hôn,
vừa câu được một anh xã rùa vàng, muốn đến hỏi xem làm thế nào, sau khi
ly hôn có được chia nhiều hơn hay không?”
Tô Nhất Minh cảm thấy theo bản năng cậu bạn đang nói dối. Không
ngờ luật sư nhà ta nổi xung lên, lập tức ôm đống hồ sơ mà mình từng thụ lý
đưa cho Tô Nhất Minh xem tất cả đều là phụ nữ cậy nhờ sự giúp đỡ của
mình để hưởng khối tài sản nhiều nhất có thể từ những “con cừu béo ngậy”.
Cậu ta gọi những người đàn ông nhiều tiền lắm của là những “con cừu béo
ngậy”, chắc mình cũng chẳng thoát khỏi cái danh xưng ấy. Quá ngán ngẩm
khi nghe những chuyện như vậy, Tô Nhất Minh kiếm cớ đánh bài chuồn.
Trong cái thế giới quý tộc của Tô Nhất Minh cũng có rất nhiều bằng
chứng hùng hồn như thế, bởi vậy Tô Nhất Minh luôn luôn cảnh giác với
những loại phụ nữ kết hôn có mục đích rõ ràng, nhất là những người quan
tâm đến tài sản của mình. Tuy nhiên thật ra anh cũng biết, trong đó có một
số người tốt bị mình nghĩ oan. Đối với những cô gái đoan chính, yêu là để
tiến tới hôn nhân, kết hôn thì phải biết rõ gia cảnh. Nhưng anh không thể
thuyết phục bản thân rằng bọn họ muốn kết hôn không phải vì tiền của
mình.
Thế là Tô Nhất Minh mỉm cười, “Mong tiểu thư Tần yên tâm. Công ty
chúng tôi tuy chỉ là doanh nghiệp tư nhân sinh sau đẻ muộn nhưng mấy
năm nay phát triển rất tốt. Công tác quản lý vừa hợp lòng người vừa khoa
học, cán bộ quản lý chỗ tôi đa phần đều có học vị thạc sĩ trở lên, không ít
người từng đi du học. Công ty rất xem trọng năng lực chứ không phải dựa
vào các mối quan hệ hay những thứ khác. Nghe nói Tần tiểu thư có kinh
nghiệm ở nước ngoài, không biết đối với sự phát triển của công ty có cao
kiến gì chăng?”
Lục Dã Bình đắc ý cười lớn “Đúng đó, đúng đó. Tôi cố tình tìm cho
cậu cô gái từng học ở nước ngoài để tìm được tiếng nói chung với cậu
đấy…”