ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 142

“Không đắt lắm…tiền thuê một tầng lầu không quá ba triệu một năm.”

“Ồ! Giáo sư Lục còn nói anh có…mấy xưởng sản xuất ở khu tam giác

Trường Giang đúng không?”

Tô Nhất Minh ậm ừ một tiếng, mắt liếc Lục Dã Bình sắc như dao, tên

này bán mình như bán một con heo béo núc ních đây mà! Toàn bộ tài sản
của mình hắn ta đều báo hết cho cô Tần rồi, cô gái này có lợi gì cho hắn ta
chứ?

Nghĩ như vậy trong lòng Tô Nhất Minh cảm thấy không vui. Anh hào

phóng với phụ nữ nhưng đồng thời cũng có những giới hạn với họ. Anh
tình nguyện vung tiền vì họ, tình nguyện để cho họ xài tiền của anh nhưng
với điều kiện là họ không chỉ yêu tiền của anh. Sức công phá của tiền thật
quá lớn, bất cứ thứ gì cho dù có trong sáng đẹp đẽ đến đâu chỉ cần vướng
vào tiền đều thay mùi đổi vị.

Cũng vì tiền mà hôn nhân là thứ anh vô cùng khao khát nhưng cũng

vô cùng sợ hãi. Hay là ký hợp đồng tiền hôn nhân, nhưng lại thể hiện anh
chẳng có thành ý, còn không thì đến lúc ly hôn lại phải chia nửa tài sản của
mình đó là việc anh cảm thấy rất đau đầu, một mặt là tiền mình kiếm được
không dễ chút nào, mặt khác lại phải chịu ấm ức không hề thấy thích thú.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do Tô Nhất Minh cứ trù trừ chuyện
hôn nhân còn về tình cảm, anh cũng không quá nhập tâm cũng chẳng dám
qúa nhập tâm.

Tô Nhất Minh có người bạn thân là luật sư, chuyên thụ lý các đơn ly

hôn phân chia tài sản. Tô Nhất Minh đã từng đến văn phòng anh ta ngồi
nửa buổi chứng kiến từng lượt từng lượt người đến nhờ tư vấn pháp luật,
đông vô kể. Tô Nhất Minh nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong
sáng trong lòng bỗng dậy một nỗi thương cảm, còn trẻ như vậy đã bị đàn
ông bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.