Trời âm u, tuy chỉ mới buổi chiều nhưng có cảm giác như nhập
nhoạng tối, lại thêm ánh đèn leo lét trong quán cà phê khiến bầu không khí
có gì đó mờ ám, bí ẩn. Tiếng hát vọng lại có lúc có lúc không, giống như
một cánh bướm yếu ớt đang bay chập chờn trong quán, điểm lên trán mỗi
người cảm giác ngưa ngứa rồi lại bay như trốn chạy đi nơi khác.
Tô Nhất Minh ôm đầu chóng mặt, uống một ngụm cà phê, nhìn đồng
hồ. Mặc dù anh đã nói khéo Lục Dã Bình đừng xuất hiện nhưng hắn ta lại
nói chiều nay rỗi, cũng muốn đến cho vui còn thề thốt với Tô Nhất Minh
“…Lúc nào cậu muốn tôi biến, chỉ cần ra hiệu là tôi biến ngay”.
Cô gái vừa bước vào, mắt Tô Nhất Minh đã sáng lên: tướng mạo bắt
mắt, thân hình bốc lửa, trang điểm hợp thời trang, nhất là khi co ta cởi áo
khoác ngoài để lộ bầu ngực căng tròn phập phồng sau làn áo bó sát, khiến
bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng chẳng thể ngồi yên.
Họ của cô gái cũng là họ của người đẹp: Tần. Cô Tần sôi nổi, phóng
khoáng, ăn nói lại nhã nhặn có duyên, cứ như thế một câu anh một câu em
mà trở nên thân thiết. Tô Nhất Minh rất hài lòng, xem ra người đẹp giỏi
giang vẫn còn đầy đấy, thò tay ra là nắm được cả nắm, chẳng phải sống
chết trèo lên cái cây già cỗi ở bệnh viện làm gì. Nghĩ đến đây tim anh bỗng
nhói lên một cái nhưng nhanh chóng cười đáp lễ với cô Tần.
Tiếc là phụ nữ giỏi giang nhiều phụ nữ thô thiển cũng chẳng ít. Cô
Tần dù sao cũng còn rất trẻ, chưa biết kiềm chế, muốn đánh nhanh thắng
nhanh. Giới thiệu một chút về gia cảnh thân thế, cô ta nhanh chóng chuyển
sang đề tài tài sản của Tô Nhất Minh.
“Em nghe giáo sư Lục nói công ty của anh ở trung tâm thành phố?”
Tô Nhất Minh trong lòng cảnh giác nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Ở cao ốc P.”
“Ồ! Tiền thuê phòng trong toà nhà đó rất đắt đúng không?”