ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 147

cao to, chắc cũng sấp xỉ tuổi mình, khí chất khác người, gương mặt cương
nghị mà thanh thoát đến kỳ lạ, xét tổng thể cũng chẳng kém gì mình. Bởi
thế Tô Nhất Minh cảm thấy rất lo lắng. Trong ấn tượng của anh, Trình Vũ
Phi là một người rất nghiêm túc, không tuỳ tiện cười bao giờ. Vậy mà bây
giờ cô lại cười toe toét với người đàn ông ngồi đối diện, lại còn ra vẻ rất ăn
ý nữa chứ. Anh lập tức xông đến, dự định sẽ phá bĩnh mối quan hệ mờ ám
này.

“Người đàn ông này là ai?” Tô Nhất Minh hùng hổ nhìn Chung Viễn

nhưng lại hỏi Trình Vũ Phi.

“Giám đốc Tô, à, đây là trưởng khoa lồng ngực của bệnh viện chúng

tôi, Chung Viễn.” Trình Vũ Phi lo Tô Nhất Minh không giữ đựoc mồm
miệng đắc tội với bác sĩ cấp trên, không ngăn được dùng chân đá anh ta
mấy cái dưới gầm bàn.

Tô Nhất Minh lại càng không vui, cười gằn một tiếng nhưng ngoài

mặt lại vờ như vui mừng “Trưởng khoa lồng ngực? Đúng là tuổi trẻ tài cao,
nghe nói trong bệnh viện thăng chức cứ tuần tự nhi tiến, bình thường lên tới
chức trưởng khoa đã bốn mươi, năm mươi. Chủ niệm Chung nhìn còn rất
trẻ, có lẽ mới bốn mươi?”

“Ba nươi sáu.” Chung Viễn cười xã giao.

“Chủ nhiệm Chung nhìn còn rất trẻ, trẻ tuổi như vậy mà đã làm tới

chức vị trưởng khoa thật là hiếm có.” Trình Vũ Phi sợ làm Chung Viễn
không vui vội vang nở một nụ cười nịnh bợ, một lần nữa đá vào chân Tô
Nhất Minh ra hiệu, thậm chí còn đưa tay véo anh một cái.

Chung Viễn cười cười “Cũng không phải là trẻ nhất. Theo tôi được

biết ở thành phố chúng ta, một bệnh viện nằm trong top 3 có vị trưởng khoa
mới 30 tuổi, còn tôi ấy mà chỉ là do may mắn, sự nghiệp thuận lợi như thế.
Học đại học cũng sớm một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.