Trình Vũ Phi nhìn vô cùng sùng bái “Chủ nhiệm Chung chắc chắn khi
nhỏ học rất giỏi, nhảy lớp đúng không?”
Chung Viễn cười ha ha “Tôi học đến lớp 9 thì phải nghỉ ở nhà mua
sách trung học tự học ở nhà, ban ngày đi đào than, buổi tối tự học. Hai năm
sau tôi tham gia thi tốt nghiệp trung học…may mắn thi đậu vào một học
viện y học, dù đó chỉ là một học viện nghèo nàn…”
Đào than? Trình Vũ Phi đang rót trà vào tách bỗng ngưng lại, ngây
người ra, tay run run rót trà nóng vào cả mu bàn tay trái, cô kêu lên rụt tay
về, nước trà tràn ra bàn rơi xuống đất.
“Ấy…tay tôi bị trơn…chủ nhiệm Chung…anh nói…đào than?” Ánh
mắt cô dừng ở tay Chung Viễn một lát, những ngón tay thon dài của bác sĩ
khoa ngoại, những ngón tay này đã từng đào than.
Chung Viễn ngoác miệng cười “Làm kinh động đến cô rồi hả bác sĩ
Trình? Ngày đó gia cảnh nhà tôi quá nghèo. Để có thể tiếp tục đi học không
thể không đi kiếm tiền. Đào than chính là cách kiếm tiền nhiều nhất mà tôi
có thể nghĩ đến, thôn nhà tôi ai cũng đi đến các mỏ đào than để kiếm tiền”
“Kiếm tiền nhiều nhất? Có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Tôi làm được hơn một năm kiếm được khoảng hơn 1000 tệ. Sau đó
không đi đào than nữa mà tập trung ở nhà ôn thi. May mà tôi đỗ đại học
mới thoát được khỏi nơi đó, mười mấy người cùng tôi làm ở mỏ than ngoài
một người cùng tôi đi thi đại học thì chỉ có một mình tôi là sống thôi…”
“Hê hê, chủ nhiệm Chung thật có tài thêu dệt có thể viết thành sách
được rồi đấy!” Tô Nhất Minh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ Piaget trên tay
Chung Viễn, dây nịt Armani ở thắt lưng vô cùng lạc lõng với một Trình Vũ
Phi ăn mặc giản dị có phần quê mùa. Thu nhập giữa bác sĩ với nhau mà có
khoảng cách lớn thế ư? Bác sĩ Trình nhỏ bé của anh ăn mặc đơn giản như