ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 160

"Không tin em bước ra ngoài mà xem, anh đang ở bên ngoài."

Trình Vũ Phi đổi góc độ, một lần nữa qua lỗ kình nhìn hết xung quanh

nhưng chẳng thấy ai cả. Cô ngờ vực mở cửa bước ra ngoài, nghe tiếng Tô
Nhất Minh ở tầng trên, do dự một lát, cô cất tiếng gọi, "Nhất Minh!"

Tô Nhất Minh dựa vào trí nhớ tìm được nơi ở của Trình Vũ Phi nhưng

lại không biết nhà cô ở tầng mấy. Khu dân cư kiểu truyền thống trước đây
anh đã từng ở, hiệu ứng cách âm rất kém, ban đêm điện thoại nhà hàng xóm
reo sẽ đánh thức mình dậy nghe điện thoại.

Anh chầm chậm bước lên lầu hai, gọi điện cho Trình Vũ Phi, vểnh tai

nghe tiếng nhạc phát ra từ tầng trên. Tô Nhất Minh mỉm cười đắc ý, lại
chầm chậm bước lên, vừa đi vừa nói lung tung với Trình Vũ Phi. Lên đến
nơi, anh ung dung gõ cửa, cười toe toét lộ cả hàm răng trắng đều như bắp
với người mở cửa, "Em yêu…"

Thiếu niên đứng trước cửa giơ điện thoại lên kinh ngạc nhìn Tô Nhất

Minh, tiếng mẹ cậu ta vẫn chát chúa trong điện thoại: "…Thức ăn để trong
tủ lạnh, hâm nóng rồi ăn. Ăn xong rồi làm bài tập cho sớm, đừng có mà lên
mạng chơi điện tử…Ai đấy? Ai gõ cửa đấy? Đừng có tùy tiện mở cửa cho
người lạ, cẩn thận kẻo người xấu đấy…"

Tô Nhất Minh thần mặt ra, hồi lâu mới mở miệng lắp bắp, "Cho tôi

hỏi… có phải bác sĩ Trình Vũ Phi sống ở đây không?" Thằng bé chưa kịp
trả lời anh đã nghe tiếng Trình Vũ Phi ở tầng dưới gọi tên mình…

Tô Nhất Minh hậm hực bước xuống lầu, cạnh khóe Trình Vũ Phi,

"Bác sĩ Trình sao có thể sống ở dưới đất thế này?"

"Tôi đã nói rồi mà, tôi là củ khoai tây, chân phải quắm chặt vào đất,

không ở tầng trệt thì còn đi đâu nữa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.