ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 200

“Tôi đã xưng danh tính rồi đó thôi, trong chiếc ví tôi có để một tấm

thiệp, còn viết một bài thơ… Em không thấy ư?”

Thơ! Trình Vũ Phi lập tức nhớ đến bài thơ mà Tô Nhất Minh tự dưng

nhắc đến, thôi chết rồi, tấm thiệp đó đã bị Tô Nhất Minh nhìn thấy! Cô
tuyệt vọng ôm đầu, thật sai lầm! Sai lầm! Hôm đó cô vừa nhìn thấy quà liền
cho rằng đó là Tô Nhất Minh tặng, chiếc ví đó quý giá như vậy, cô không
nỡ mở ra xem.

“Bài thơ…bài thơ gì thế?” Trình Vũ Phi giọng run run, tốt nhất là

đừng quá thẳng thừng mà cũng đừng quá ướt át.

“Em thật chưa xem à? Đó là một bài thơ chế lại từ bài “Bướm trắng”

của Đởi Vọng Thư…” Chung Viễn dừng xe, “Đến rồi. Bác sĩ Trình, tôi…”

Trình Vũ Phi buồn rầu ngồi thẳng lên, cắt ngang lời của Chung Viễn,

nhằm tránh tình thế khó xử, “Chủ nhiệm Chung, anh rất tài giỏi, nhưng tôi
đã có bạn trai rồi. Xin lỗi, tôi không quen bắt cá hai tay…cho nên…”

Khoảnh khắc ấy Trình Vũ Phi cảm thấy hoa mắt, cô rõ ràng nhìn thấy

nỗi xót xa hiện lên trong mắt Chung Viễn.

Chung Viễn lặng lẽ nhìn cô, hồi lâu mới mỉm cười gượng gạo, “Tôi đã

chậm một bước rồi. Là…người đàn ông trong quán cà phê hôm nọ?”

“Vâng. Xin lỗi chủ nhiệm Chung, hôm anh mời tôi ăn cơm, vì quá

ngạc nhiên nên tôi không kịp phản ứng…để anh hiểu lầm…Mấy hôm nay
tôi cứ nghĩ hoài không biết phải giải thích với anh như thế nào. Kết quả…
hại anh phải tốn kém…”

“Hê hê, là do tôi quá vội vàng thôi. Là đồng nghiệp em đã mời tôi ăn

một bữa no say, tôi tặng em quà cũng là thấu tình đạt lý… Bác sĩ Trình,
việc này em không nên bận tâm làm gì”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.