ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 201

“Chủ nhiệm Chung… Chiếc ví đó, thật sự rất đẹp, tôi rất thích. Có thể

tính là tôi nhờ anh mua giùm không? Tôi trả lại tiền cho anh…”

Chung Viễn đăm đăm nhìn cô, trong lòng chua xót, từng ấy năm trời,

anh cũng là người từng trải, người đàn ông đó cử chỉ tùy tiện, lời nói cợt
nhả, chẳng đáng tin chút nào. Những lời cợt nhả thường là những lời không
thật lòng. Những lời như thế anh không thể nói, mà có nói cũng chẳng thể
tin được, chẳng ích lợi gì.

“Bác sĩ Trình, đừng cố chấp như vậy. Em nên nghĩ thoáng một chút.

Cứ trói chặt mình vào một cái cây thì thật là ngốc nghếch.” Giọng nói của
Chung Viễn nhẹ nhàng như gió thoảng, dù đó là cái cây họ Mục hay họ Tô,
tiếc là phần then chốt này anh lại không dám nói ra.

Trình Vũ Phi bước xuống xe, vẫn còn suy nghĩ phải làm thế nào để

giải quyết êm thấm chuyện này, mặc Chung Viễn nói tạm biệt rồi nhanh
chóng mất hút khỏi tầm mắt mình.

Trình Vũ Phi gọi điện cho Tô Nhất Minh, không nghe máy, một lát sau

có một tin nhắn gửi đến. Anh đang bận đàm phán, xong sẽ gọi lại cho em.
Nhưng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi đến. Hôm sau, cô lại gọi cho anh
nhưng vẫn kết quả như thế. Ba ngày liền, Trình Vũ Phi không thể kiên nhẫn
hơn được nữa, cô không biết Tô Nhất Minh đang nghĩ gì. Chẳng lẽ Chung
Viễn tặng hoa cho cô là đắc tội với anh ấy ư? Nhưng hôm đó anh ấy rất vui
vẻ mà.

Buổi tối cô đến nhà Tô Nhất Minh, chẳng ai đáp lại tiếng chuông cửa

của cô, bảo vệ ở tòa nhà này rất nghiêm ngặt, đến cửa thang máy cô cũng
chẳng bước vào được, đành đứng ở cửa hầm để xe chờ Tô Nhất Minh về.
Nửa đêm cô ngủ gục được một lát thì tiếng còi xe chát chúa làm cô bừng
tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.