Cô vẫn chưa định hình được mình đang ở đâu thì Tô Nhất Minh chạy
lại ôm lấy cô, “Vũ Phi? Sao em lại ngồi đây?”
Trình Vũ Phi mơ mơ màng màng dựa vào anh đứng dậy, chân tê dại
như chẳng phải là của mình, sau một hồi mới nói được nên lời, “Mấy giờ
rồi? Anh về rồi à?”
Tô Nhất Minh cho xe vào hầm xong, Trình Vũ Phi mới phát hiện thấy
một bên mắt bầm tím của anh, lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo, “Nhất
Minh, anh bị đâm xe à?”
Tô Nhất Minh ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên trán cô, “Ngốc ạ. Sao em
lại ngồi ở cửa hầm xe lúc nửa đêm thế hả? Suýt nữa anh đã đâm phải em
rồi…Nguy hiểm lắm biết không? May mà anh kịp thời chuyển hướng, tiếc
là đâm vào tường.”
Lên đến nhà, bật đèn rồi mới nhìn rõ bộ dạng của Tô Nhất Minh, thần
sắc anh trông có vẻ rất mệt mỏi, mắt trũng sâu, sắc mặt xanh xao, Trình Vũ
Phi không khỏi kinh ngạc, “Sao vậy Nhất Minh? Xảy ra chuyện gì? Sao
giống như con gà bị nhúng nước thế?”
“Mấy hôm nay anh phải đàm phán với người nước ngoài, ngày nào
cũng bàn bạc đến tận khuya, bốn giờ sáng phải thức dậy, xem lại giấy tờ,
nghiên cứu bước tiếp theo phải làm gì. Ăn sáng xong là lại tiếp tục đàm
phán…mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng. Nhưng dù sao cũng thấy được sự
thắng lợi rồi.” Tô Nhất Minh quăng mình lên sô-pha, không nhúc nhích.
Mấy ngày liền chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ! “Nhất Minh, như vậy
không được, nguy hiểm tính mạng, anh biết chứ? Em có biết một người, trẻ
tuổi tài hoa, vì công việc mà thức trắng ba bốn ngày liền, kết quả ảnh
hưởng đến tim và chết rồi…” Trình Vũ Phi bị lạnh nhạt ba ngày liền, lẽ ra
phải ôm một bụng tủi thân, nghĩ sẽ đến hỏi tội Tô Nhất Minh, nhưng với
tình hình lúc này, cô lo lắng cho sức khỏe của Tô Nhất Minh nhiều hơn.