ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 217

Trình Vũ Phi dựng tai lên nghe ngóng, do dự một lát, “Hình như có

người ngất xỉu…Em ra xem thế nào nhé?”

Không đợi Tô Nhất Minh phản đối cô đã mở cửa bước ra ngoài, một

lát sau nhân viên khách sạn đến báo với Tô Nhất Minh rằng có một vị
khách trong khách sạn đột nhiên phát bệnh, Trình Vũ Phi đang ở hiện
trường cứu người, có lẽ một lát nữa mới quay lại.

Đi nghỉ dưỡng mà còn cấp cứu bệnh nhân? Tô Nhất Minh cảm thấy vị

bác sĩ nhân dân này thật thích lo chuyện bao đồng, anh càu nhàu một câu
rồi đi rót tách trà, kiên nhẫn ngồi trên giường chờ nguyên liệu của món
shashimi cô bé quàng khăn đỏ trở về.

Lúc Trình Vũ Phi về phòng thì Tô Nhất Minh đã ngủ say, vẫn mặc

nguyên áo quần, giày vẫn chưa cởi. Trình Vũ Phi giúp anh thay quần áo,
tiện thể quan sát thân hình mà anh luôn miệng tự hào. Không đẹp như lời
anh khoe khoang, bụng hơi phình lên một lớp mỡ dày, không gợi cảm cho
lắm, nhưng có chút gì đó đáng yêu của trẻ con.

Trình Vũ Phi khom người cúi xuống hôn Tô Nhất Minh, anh đã ngủ

say như chết, chẳng có phản ứng gì, quầng mắt hơi thâm chứng tỏ anh ngủ
không đủ giấc. Trình Vũ Phi nhớ hôm qua anh làm việc quên ăn quên ngủ,
cô lắc đầu, cẩn thận đắp chăn cho anh rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy
anh.

Tô Nhất Minh tỉnh gấic thì trời đã gần trưa, Trình Vũ Phi đã dậy từ

sớm, quần áo chỉnh tề đang ngồi xem mạng internet.

Tô Nhất Minh vô cùng buồn bã vì bỏ lỡ một cơ hội. Anh lập tức nhảy

xuống giường, chạy đến bên Trình Vũ Phi, ôm lấy cô nũng nịu như một chú
cún con, “Vũ Phi…hôm qua em nỡ để anh ở đây một mình lâu đến thế?
Chăn đơn gối chiếc anh không tài nào ngủ được…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.