ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 237

Đợi lão Châu đi khuất khỏi tầm mắt, Tô Nhất Minh mới tắt nụ cười

trân môi, chửi thầm trong bụng rồi lấy miếng “ngọc” ra xem. Quả đúng là
một miếng ngọc đáng giá ba tệ, loại này bán đầy ngoài đường. Tô Nhất
Minh vung tay, món đồ xanh ngọc bích vẽ một đường vòng cung trên
không trung rồi rơi thẳng vào thùng rác.

Cao! Cao tay thật! Rời khỏi quán trà Tô Nhất Minh cuời gằn trong

bụng. Nhận hối lộ kiểu này chẳng may kiện ra tòa cũng không có bằng
chứng để buộc tội. Cái món đồ ấy tôi đã bỏ hai trăm ngàn để mua đấy? Một
miếng thủy tinh bình thường ư? Vậy là do tôi không tinh mắt mua nhầm
hàng dỏm, bị người ta lừa. Còn anh lại bỏ ra hai trăm ngàn mua lại của tôi,
đó là do mắt anh còn hồ đồ hơn mắt tôi. Tôi chẳng biết gì hết, tôi cũng là
người bị hại.

Tất nhiên Tô Nhất Minh không tiếc số tiền đó. Lão Châu luôn kiếm cớ

làm khó làm dễ mình, nếu nó đem lại lợi ích cho mình thì quá hời đi chứ.

Về đến công ty Tô Nhất Minh bận rộn tới tận chiều mới có chút thời

gian rảnh gọi điện cho Trình Vũ Phi.

“Cưng ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe không?” Giọng đầy ẩn ý, anh

thấy khoái chí khi đối phương hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, cơ hồ
như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai. “Ừm…không có gì. Ấy…anh…”

Tô Nhất Minh cười thầm trong bụng, dường như nhìn thấy gương mặt

của bác sĩ lúc đó, từ từ, từng chút từng chút một đỏ lên, hồng nhuận như
trái đào mọng nước. Anh liếm liếm môi, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh
mà vẫn dịu dàng gọi tên cô, “Vũ Phi…Anh nhớ em. Anh muốn em…đến ở
với anh. Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, từng giờ từng phút
cảm nhận sự tồn tại của em ở bên mình. Em đến nhà anh chứ?’

Trình Vũ Phi im lặng rất lâu, Tô Nhất Minh cảm thông cho sự do dự

xấu hổ của người con gái nết na trong lần đầu tiên, quyết tâm để cô có thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.