ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 238

gian suy nghĩ. Thế là anh chuyển đề tài nói vài câu chọc cười cô rồi mới
gác máy. Sốt ruột sẽ không ăn được miếng đậu phụ nóng hổi, tình yêu
giống như một món canh hầm thịt, để lửa riu riu thì mùi vị mới ngon. Tất
nhiên, mặc dù biết chắc chắn tin tốt lành sẽ mau chóng đến nhưng Tô Nhất
Minh vẫn có chút đứng ngồi không yên.

Tin tốt lành đến rất nhanh, tuy có chút rắc rối. Hôm đó Tô Nhất Minh

có chuyện bực bội ở công ty thì quản lí chung cư gọi điện đến nói bắt được
một người khả nghi, hình như là phường trộm cắp.

Tô Nhất Minh tức giận trong điện thoại, “Ăn trộm? Vậy thì bắt lên

công an đi, có liên quan gì đến tôi chứ?”

Đầu dây bên kia ấp úng: “Nhưng…cô ta nói là bạn anh…”

“…” Tô Nhất Minh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, là ý gì? Mình kết bạn

với phường trộm cắp ư? Không đợi anh nổi nóng, một giọng nói tội nghiệp
vang lên trong điện thoại: “Nhất Minh.”

“…” Tô Nhất Minh càng tức giận, không nói lời nào lao ra khỏi văn

phòng.

“Là vợ tôi. Giống kẻ trộm chỗ nào? Các người làm trò trống gì không

biết?’ Tô Nhất Minh trước nay đều không muốn làm khó dễ những nhân
viên bảo vệ, nhưng lần này anh thực sự rất tức giận.

Tô Nhất Minh kỳ thực đã đổi nhà mấy lần, đến đâu anh cũng chào hỏi

quản lý của tòa nhà. Lương ở mỗi nơi có chút khác biệt nhưng trình độ bảo
an đều tầm tầm như nhau, có khác chỉ là thái độ. Theo kinh nghiệm của Tô
Nhất Minh, bảo an thường cho bạn của bạn là kẻ trộm nên chặn từ ngoài
cửa, khiến bạn của bạn cảm thấy mất mặt, như trộm thật sự lại chẳng bắt
được tên nào. Chỉ duy nhất có điểm khác nhau là bạn nộp phí quản lý càng
cao thì thái độ của bảo an đối với bạn tỏ ra kính trọng hoặc giả vờ kính
trọng hơn một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.