Tô Nhất Minh cười cười, "Trí nhớ Mr. Nghiêm tốt thật. Tô Nhất Minh,
tôi là bạn học của Tuy Văn."
Nghiêm Hoa cười nhạt, "Tô Nhất Minh? Anh mở công ty đúng
không? Bây giờ đang khủng hoảng kinh tế Mỹ, thị trường nước ngoài bị
thu hẹp, các công ty tư nhân chắc cũng sễ trải qua một thời kỳ đóng băng
đây."
Tô Nhất Minh cười tự phụ, "Ừm, gần đây rất nhiều công ty đối thủ
đều không mấy khởi sắc, nhưng công ty chúng tôi vẫn rất tốt."
Nghiêm Hoa lạnh lùng gật đầu, "Đó cũng có thể xem là xuất chúng
trong giới rồi. Nghe nói anh vừa rồi đã thâu tóm hai xưởng sản xuất của tập
đoàn Mã Thị đúng không? Lúc đó tôi có một người bạn cũng muốn tham
gia đấu giá, nhưng tôi nói với anh ấy thời kỳ đóng băng của các công ty tư
nhân sắp tới rồi, khuyên anh ấy nên án binh bất động, quan sát một thời
gian nữa."
Tô Nhất Minh ồ lên một tiếng, "Nhưng tôi mua với giá rất thấp, rất
đáng."
"Vài tháng nữa sẽ không đáng đâu. Nhưng... nhà nước sẽ tăng đầu tư
cơ sở hạ tầng, sản phẩm của anh cải tạo một chút có thể thích hợp dùng làm
đường sắt, đổi hướng có vẻ được đấy." Nghiêm Hoa nhìn đồng hồ, bước
sang cúi đầu xuống, "Quả Quả, đến giờ rồi. Chú đưa cháu về chỗ cậu nhé,
được không?"
Quả Quả chới với Trình Vũ Phi đang lúc vui vẻ, đâu muốn cứ thế mà
về, lâp tức lắc đầu nguầy nguậy. Nghiêm Hoa tiếp tục nhẹ nhàng khuyên
con bé, "Thời gian chú mượn Quả Quả hết rồi, nếu Quả Quả không về chỗ
cậu đúng giờ, sau này cậu sẽ không đồng ý cho chú mượn Quả Quả nữa.
Thế thì sau này chú không thể chơi với Quả Quả được nữa, cũng không thể
mua đồ cho cháu nữa, chú buồn chết mất thôi."