cho cô một cảm giác rất mới mẻ. Cô không kìm được ôm lấy anh, nhè nhẹ
hôn lên má anh: "Giám đốc Tô, anh thật đáng yêu."
Cánh cửa thang máy mở ra không gây một tiếng động nào, cô vẫn
chìm đắm trong lưới tình do chính mình giăng ra, một người phụ nữ bỗng
lao tới, sờ soạng khắp người Tô Nhất Minh, lớn tiếng gọi, "Nhất Minh!
Nhất Minh! Anh sao thế?"
Trình Vũ Phi đang yên tĩnh ở nhà xem sách, đợi Tô Nhất Minh trở về.
Sắp đến nửa đêm, thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, cô ngẩng đầu lên,
tròn mắt nhìn thang máy mở ra, bên trong một cặp nam nữ đang ôm nhau,
hồi lâu không nhúc nhích.
Ban đầu cô cứ tưởng thang máy lên nhầm tầng, nhưng nhanh chóng
phát hiện ra người đàn ông ở trong đó là Tô Nhất Minh, nhìn kỹ hơn, hình
như anh không được tỉnh táo. Xảy ra chuyện rồi ư? Tim cô bỗng nhói lên,
cô lao đến nhanh chóng kiểm tra hơi thở và mạch đập của anh, thở phào,
rồi lớn tiếng gọi anh.
Tô Nhất Minh mở mắt ra một cách khó khăn, nhận ra cô, vui mừng
kêu lên, "Vũ Phi!"
Hồ Lâm rốt cuộc vẫn là người phụ nữ hiểu đại cuộc, cô trấn tĩnh trở
lại, hít một hơi thật sâu, từ tốn nói, "Giám đốc Tô uống nhiều quá, tôi đưa
anh ấy về nhà."
Tô Nhất Minh bất mãn lè nhè, "Không... Tôi không có uống nhiều."
Trình Vũ Phi giơ một ngón tay trước mặt anh, "Không uống nhiều thật
ư? Vậy anh nói đây là số mấy?"
Tô Nhất Minh nhìn tới nhìn lui hồi lâu, cười ngốc, "Một"
Trình Vũ Phi thở phào, "Vậy thì tốt, say không đến nỗi nào, "