ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 372

"..." Trình Vũ Phi không ngờ anh lại nhỏ nhen đến vậy, hồi lâu mới

tìm lại được giọng mình, "Em mang những thứ do em bỏ tiền ra mua. Tô
Nhất Minh! Em không có mang đồ đạc của anh đi."

"Nhưng em đã lấy đi những thứ quý giá của anh."

"..." Trình Vũ Phi nhớ lại mình chỉ lấy đi số đồ chơi nhỏ, không lẽ lấy

nhầm thứ gì quý giá sao?

"Chính là em. Cưng à, em là thứ quý giá nhất của anh."

Trình Vũ Phi không đáp, tắt điện thoại.

Tô Nhất Minh lại dây dưa, "Cưng ơi, vừa nãy đường truyền bị nghẽn,

điện thoại bị ngắt giữa chừng à?"

"..."

"Ừm, thật ra, em mang đi những thứ đó cũng không sao, Nhưng em

còn để sót lại một thứ rất quan trọng."

Bức tượng gỗ Tô Đông Pha?Trình Vũ Phi nghĩ. Cô không muốn để lại

ông già đáng yêu hiền lành đó ở lại căn nhà lạnh lẽo đó, nhưng... "Cái
tượng gỗ đó là mua bằng tiền của anh, cho nên em không mang đi."

"...Là anh. Sao em không mang anh đi... Thứ quý giá quan trọng như

vậy mà em quên được sao?" Giọng Tô Nhất Minh trầm hẳn xuống, giống
như tâm trạng của anh. Tiền của hai người cô phân định rõ ràng như vậy
làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Anh hy vọng đối phương đừng xem
trọng tiền của anh, nhưng cũng hy vọng đối phương đừng coi anh như
người ngoài... Cái mẫu thuẫn này, anh cũng không tự mình nói rõ được.

Điện thoại lại tắt lần nữa. Chiến thuật mặt dày của anh lần đầu tiên

thất bại thảm hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.