Đã mấy năm qua rồi, trong bọn ngoài Tô Nhất Minh còn độc thân ra
thì ai cũng đã vợ con đề huề, vậy mà vẫn chưa có ai có cơ hội làm vật hi
sinh. Tô Nhất Minh đã từ lâu không còn nhớ đến câu chuyện này nữa,
không ngờ Lục Dã Bình lại nhớ dai đến vậy. Đúng là tên xấu xa, Tô Nhất
Minh tức tối mắng thầm hắn ta, nhưng lại thấy khoan khoái vô cùng…
"Tin sốt dẻo! Tin sốt dẻo! Phi Phi... tỏ tình rồi! Tỏ tình rồi!" Buổi trưa
Trình Vũ Phi đang nghỉ trong văn phòng Bàng Hồng chạy như bay đến, tay
cầm một tờ báo, tựa vào cạnh bàn thở dốc.
"Lại có tin giật gân gì thế?" Mắt Trình Vũ Phi sáng lên. Cuộc sống
trong bệnh viện thật ra vô cùng khô khan đơn điệu, hiếm hoi lắm mới có
một chuyện náo nhiệt. Vì vậy mà từ đàn ông đến phụ nữ của bệnh viện đều
rất hiếu kỳ với tin giật gân. Trình Vũ Phi cũng thích, miễn đừng dính líu tới
bản thân.
Bàng Hồng lấy lại hơi, đưa tờ báo cho Trình Vũ Phi. Thì ra lại là cái
anh chàng thần tình yêu trong khoa của cô nàng, chẳng ngờ có một bệnh
nhân viết bài đăng báo, chỉ đích danh, công khai tỏ tình với chàng ta!
Trình Vũ Phi lấy tay tựa đầu, tâm trạng phấn chấn. Lợi hại! Thật quá
lợi hại, các cô gái trẻ thời nay thật là... bạo dạn, không biết xấu hổ mà.
"Bác sĩ Trình." Một người đứng ngoài cửa gọi cô, Trình Vũ Phi ngẩng
đầu lên, nhìn thấy nụ cười chân thành của Tô Nhất Minh.
"Đây là Lục Dã Bình, bạn tôi. Tôi đã hẹn với cô rồi đúng không, hôm
nay tôi đưa anh ấy đến nội soi dạ dày." Tô Nhất Minh mỉm cười nhã nhặn
giới thiệu với Trình Vũ Phi, tiện thể cũng khoe luôn hàm răng trắng sáng
đều tăm tắp của mình.
Trình Vũ Phi lịch sự gật đầu, đang định dẫn họ đến phòng nội soi thì
bị Bàng Hồng chặn lại.