ĐẾN ĐÂY NÀO BÁC SĨ CỦA ANH - Trang 60

“Hừm... chóng mặt, buồn nôn, đau toàn thân.” Tô Nhất Minh moi gan

móc ruột, tìm ra bằng hết các triệu chứng mà anh biết đem nói với bác sĩ
bằng giọng ảo não.

“Ồ, tôi đoán chỉ là bệnh cảm thường thôi, đừng quá lo lắng. Có thấy

tức ngực, tim đập nhanh không?” Tô Nhất Minh bỗng nhớ đến cuộc đối
thoại của Trình Vũ Phi với bệnh nhân lần trước. Cô nói bệnh cảm thường
chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, uống nhiều nước là sẽ tự khỏi. Không được, không
thể để có ta nghĩ chỉ là bệnh cảm xoàng được.

“Có, tức ngực... tim đập nhanh.”

“Nhìn phía trước có thấy tối sầm không? Có ngất lần nào chưa?”

Giọng bác sĩ Trình có vẻ quan trọng hơn một chút.

“Hừm... Tôi vừa mới ngất đi.” Tô Nhất Minh nín thở nói dối.

Trình Vũ Phi ở đầu dây bên kia trầm ngâm vài phút, rồi nói: “Vậy

được rồi... Đang giờ nghỉ trưa, tôi sẽ đến xem thế nào.”

Tim Tô Nhất Minh như muốn vỡ tung, vội vàng đọc địa chỉ nhà mình,

sau đó dọn dẹp một chút, mưu mô cởi quần dài và áo ngoài ra, rồi lên
giường nằm. Anh thấy mình giống con chó sói trong chuyện cổ tích, ngụy
trang thành bà ngoại nằm trên giường giả bệnh, đợi cô bé quàng khăn đỏ
đến để ăn thịt.

Khi cô bé quàng khăn đỏ nhấn chuông cửa, Tô Nhất Minh bước xuống

giường ra mở cửa, rồi lại tiếp tục lên giường nằm, cất giọng mời cô vào vô
cùng nham hiểm. Cửa mở, một đám người nhốn nháo chạy bổ vào Tô Nhất
Minh làm anh khua chân, khua tay loạn xạ, suýt nữa là rơi xuống giường.

Trình Vũ Phi kịp thời giữ anh lại, hét to tên anh, lật mí mắt anh lên,

đấm vào ngực anh vài cái, rồi dùng hết sức ấn ngực anh, làm Tô Nhất Minh
đau đến nỗi sợ hãinhảy dựng lên, phẫn nộ lớn tiếng với Trình Vũ Phi, “Bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.