- Thượng lộ bình an!
Xe phóng ra đường chu vi số 6. Lúc bấy giờ đã quá mười giờ từ lâu, cho
nên đường cũng rộng chứ không đến nỗi nườm nượp những xe cộ như vào
buổi sáng sớm. Đột nhiên bà Ritsukô hỏi chồng:
- Mình không nghe nói gì về Naôê và Simura à?
- Simura? Simura Nôrikô ấy à?
- Phải.
- Thế chuyện gì?
- Hình như giữa hai người có chuyện gì ấy.
- Khó tin lắm...
- Tôi nói thật đấy.
- Sao ạ, chuyện gì thế mẹ? - Mikikô nhấp nhổm trên ghế xe.
- Không liên quan gì đến mày, - bà mẹ mắng Mikikô rồi quay sang chồng
nói tiếp: - Cô Sêkgiuchi nói với tôi như vậy.
- Sêkgiuchi? - Gương mặt ông Yutarô như chưa ra.
Tsuruyô Sêkgiuchi là y tá trưởng của bệnh viện Oriental. Năm nay bà bốn
mươi hai tuổi. Trước đây ba năm bà ly dị chồng và ở một mình với đứa con
trai hãy còn đi học. Sêkgiuchi làm y tá đã lâu nên khá nhiều kinh nghiệm
trong nghề, nhưng lại có một nhược điểm quan trọng - bà ta rất thích ngồi
lê đôi mách.
Đối với vợ chồng Ghyôđa, bà ta là một thứ quý nhân; Tsuruyô thường
xuyên báo cáo cặn kè cho họ rõ tất cả những gì đang diễn ra ở bệnh viện,
và không có một việc gì có thể lọt ra ngoài con mắt cảnh giác của bà. Song
lượng thông tin được chuyển đến bác sĩ trưởng thì ít mà đến tai bà vợ ông
ta thì nhiều hơn, cho nên Yutarô, vốn đã mấy lần lâm vào thế khó xử vì
những lời mách lẻo của bà y tá trưởng, không lấy gì làm ưa chuộng bà ta.
- Nghe nói hai người hay gặp nhau ở khu Sibuya...
- Thế à? - Đúng với tính cách của giới nam nhi, Yutarô có một thái độ khá
thờ ơ đối với những tin tức như vậy.
- Hơn nữa, quan hệ giữa hai người không lấy gì làm trong sạch cho lắm.
- Thế sao, đã có người chứng kiến hẳn hoi à? - Yutarô điềm nhiên hỏi.
- Là vì Simura thường lại nhà ông ta đấy.