vợ chồng Ghyôđa quyết tâm bù lại sự tổn thất này bằng cách thu xếp cuộc
hôn nhân của đứa con gái: Mikikô nhất định phải lấy một anh chồng bác sĩ.
- Thằng ấy tốt thật; nó đến là dễ bảo, ngoan ngoãn.
- Ấy, hình như cũng chính vì thế mà con Mikikô không thích nó, - bà
Ritsukô thở dài.
- Tôi chả hiểu ra sao. Hay là nó có một anh chàng nào khác mới lọt vào mắt
xanh cô nàng?
- Chỉ vớ vẩn. Không thể như thế được. Trường thì toàn nữ sinh, khi ra
trường thì không đi làm đâu cả, suốt ngày ở nhà giúp mẹ, có dịp nào làm
quen với đàn ông đâu?
- Cái lớp trẻ bây giờ thật không sao hiểu được. - Uống nốt tách cà-phê,
Yutarô đứng dậy.
- Cũng đã hăm ba rồi chứ có còn thơ dại gì nữa đâu, mà chẳng thèm toan
tính gì cả. Nhắc đến là nó chỉ cười, nói là bạn học cùng lớp còn đến một
nửa chưa đi lấy chồng.
- Lúc nào mình thử hỏi xem nó thích hạng thanh niên như thế nào. - Yutarô
nói lúng búng.
- Bố nó hỏi thì hơn.
- Bà sao thế, điên rồi chắc? Tôi là bố, là đàn ông hỏi sao tiện?
Mikikô là cái chỗ yếu quan trọng nhất của Yutarô. Ông quý đứa con gái
duy nhất đến nước không còn biết phải chăng gì nữa, từ hồi Mikikô còn bé
tí ông đã chìu chuộng nó từng ly từng tí; và bây giờ lớn lên, không có một
lời răng dạy nào của bố còn có thể tác dụng đối với Mikikô nữa.
- Thôi chết, muộn quá rồi kìa.
Bà Ritsukô vừa mở miệng toan gọi cô con gái thì cô ta đã từ trên cầu thang
bước xuống.
Mikikô rất xinh; đôi mắt to, cái mũi thon nhỏ. Trông hơi lạnh lùng, nhưng
vẫn là một giai nhân, giống hệt bà Ritsukô hồi trẻ.
- Thằng Yudzi vẫn còn ngủ cơ chứ?
- Thôi kệ nó. Rồi nó chắc dậy.
Bà Ritsukô ngồi lên xe. Ông Yutarô lên ngồi cạnh vợ ở ghế sau. Mikikô
ngồi ghế trước. Cô đầy tớ gái Tômiyô đứng trên thềm vẫy vẫy: