Ở lại thì ngu xuẩn, mà bỏ đi không cáo từ thì vô lễ. Nhưng chẳng lẽ đánh
thức ông ta dậy.
Mayumi quyết định đợi thêm hai mươi phút nữa. Cô châm thuốc lá hút.
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên rất gắt. Mayumi rút điếu thuốc lá
đang ngậm ra và quay vế phía Naôê. Ông ta ngủ say quá không nghe thấy
gì. Chuông điện thoại vẫn réo. Mayumi đếm đến năm hồi chuông rồi chậm
rãi đến cạnh máy. Ba hồi nữa... Mayumi giơ tay định cầm ống máy, nhưng
vừa lúc ấy chuông ngừng reo.
Mayumi trở về cạnh lò kôtatsu, Naôê vẫn không nhúc nhích. Xa xa, từ phía
dưới vẳng lên tiếng rì rầm của thành phố, nhưng trong phòng vẫn tĩnh
mịch. Cô chợt có cảm giác rằng cái cảnh này đã kéo dài từ một thời xa xưa.
Từ thuở nào cô vẫn là người hộ lý trông nom Naôê bên giường bệnh...
Chuông điện thoại lại réo lên, ngắt quãng dòng ý nghĩ của cô đang trôi êm
ả. Cô lại đợi đến đợt chuông thứ tám rồi cầm máy lên.
- Tiên sinh! - Một giọng phụ nữ thì thào trong ống máy. Mayumi ép ống
máy vào tai sát hơn nữa - Mikikô đây. Hôm qua em đã quấy rầy anh... Bây
giờ em ghé anh có được không? ... Allô, tiên sinh ... tiên sinh...
Mayumi nín thở và thậm chí còn lấy tay bịt ống máy lại nữa
- Allô! Allô! ... Sao thế? ... cắt rồi à?...
Mayumi thận trọng đặt ống máy xuống.
Mikikô? ... Mikikô... Hóa ra thế! Vậy thì vẫn đúng là Mikikô... "Hôm qua
em đã quấy rầy anh ... Em có thể ghé anh bây giờ được không?..." Mayumi
vừa nhẩm lại mấy lời này vừa kinh ngạc nhìn Naôê. Bây giờ thì cô biết con
gái papa tối qua ở đâu rồi! Cô bỗng thấy gương mặt đau thương của Naôê
có một cái gì ghê tởm. "Chẳng lẽ ông ta dấu nó? Thật khó tin!..." Song ở
đây không sợ lầm lẫn gì nữa.
Ngồi ghé vào cạnh đi-văng, Mayumi cúi xuống nhìn kỹ vào những nét mặt
của Naôê. "Trong con người này, chính quỷ sứ đang ngự trị", - Cô thầm
nghĩ. Và vào lúc ấy mi mắt Naôê chớp chớp: trong đôi đồng tử tối đen,
Mayumi thấy phản chiếu hình ảnh của mình. Hai mắt Naôê rỗng và đục.
- Thế nào ạ, có đỡ không? - Mayumi hỏi.
Naôê với tay về phía cô, chạm lên vai, rồi bàn tay dừng lại trên gáỵ