- Để em xoa nhé ?- Mayumi sợ hãi đề nghị.
- Làm ơn - ...đi đi - Naôê úp mặt vào gối và rên lên một tiếng .
Chỉ trong một nháy mắt cảm giác say của Mayumi đã tan biến hoàn toàn .
- Có lẽ em gọi bác sĩ nhé.
- Tôi là bác sĩ . - Đột nhiên Naôê ngồi phắt dậy : - Ở hộc bàn bên phải ...
hộp luộc kim ... Đưa nhanh lên ! ... Ống tiêm ...
- Ống tiêm?
- Ừ, trong cái hộp sắt ấy ! Đưa cả lại đây!
Mayumi chạy ra bàn rút ngăn kéo. Cái hộp đây rồi . Mayumi mở nắp: phía
trong hộp có hai ống tiêm và khoảng một chục ống thuốc đựng một chất
nước trong suốt .
- Nhanh lên! - Naôê lại rên rỉ .
Mayumi hối hả đưa cái hộp cho ông ta .
- Đọc được tên thuốc rồi phải không ? - Naôê hỏi với một giọng hằn học
mà Mayumi không sao hiểu được .
- Cái gì ạ?
Naôê nhìn trừng vào mắt Mayumi, đến nỗi cô chỉ muốn chui xuống đất, tay
Naôê lật đật bẻ đầu ống hút chất nước không màu vào ống tiêm. Những
giọt mồ hôi lớn lấm tấm trên trán ông; bàn tay cấm ống tiêm run bắn lên.
- Đừng nhìn! - Ông ta ra lệnh vắn tắt.
Mayumi ngoảnh mặt đi.
Naôê lại rên lên một tiếng.
Qua đôi hàng mi, Mayumi trông thấy Naôê xắn tay áo kimônô. Cô ngạc
nhiên khi thấy da ông trắng xanh, không giống như nước da thường thấy ở
đàn ông.
Cắn chặt môi lại vì đau đớn, Naôê đâm mũi kim tiêm vào tay, chẳng buồn
bôi cồn nữa. Mayumi chợt hiểu ra rằng cô đã tình cờ nhìn trộm một điều bí
mật của người khác.
Naôê bỏ ống tiêm vào hộp. Cái ống thủy tinh lăn xuống đấ kêu lanh lảnh.
- Tôi bảo đi đi mà! - Cái nhìn thù địch của Naôê lại đâm xoáy vào Mayumi,
và cô bất giác nhắm nghiền mắt lại.
Trong mấy phút liền ông vẫn rên khe khẽ - cô thể thấy rõ rằng cơn đau