ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 146

- Không nên, - Mayumi nói, nhưng không gạt bàn tay đi, mà lại úp lòng bàn
tay của mình lên trên và xiết chặt lấỵ Naôê, dường như chỉ đợi có thế, kéo
mạnh Mayumi vào lòng. Môi họ gặp nhau.
- Papa mà biết thì sẽ giết em, - cô thì thầm.
- Đừng sợ.
- Thôi! Đừng anh. - Gỡ được cánh tay của Naôê ra, Mayumi nhìn ông. Ông
nằm ngửa, nằm hơi hất ngược lên, mắt đờ đẫn, thân hình mềm nhũn. Hai
cánh tay buông thõng hai bên đi-văng. Hình như Naôê hãy còn nửa mê nửa
tỉnh.
- Anh ngủ đấy à? Anh! Bác sĩ! - Cô gọi một cách thận trọng.
Nhưng Naôê không nghe thấy. Ông nhắm đờ đôi mắt rồi từ từ quay mặt về
phía Mayumi
- Anh có nhận ra em không? - Mayumi lo sợ.
Naôê không đáp. Nhưng tay ông vươn về phía cô, mấy ngón tay sờ soạng
tìm cái khóa trên chiếc áo dài.
- Để em, - Mayumi nhẹ nhành bỏ bàn tay ông ra- Đợi một tí.
- Chiếc áo dài lụa đã rơi xuống sàn. Naôê gật đầu hài lòng và mỉm cười -
lúc đầu nụ cười chỉ hiện ra trên môi, rồi lần ra hai má, và tỏa rộng ra khắp
mặt.
"Một nụ cười thật kỳ lạ,- Mayumi nghĩ thầm - Và nói chung hôm nay ông
ta không giống như thường ngày ..." Nhưng thường ngày ông ta ra sao?
Mayumi mới trông thấy ông ta được có một lần ở bệnh viện... Dù sao hôm
ấy cô thấy ông ta khác hẳn: lạnh lùng ngạo nghễ.
Mắt vẫn không rời Mayumi, Naôê nhổm dậy, ngồi trên đi-văng, hai khuỷu
tay chống lên gối. Giọng nói ông nghe âm âm, lưỡi hơi líu lại. Mayumi cảm
thấy như có một lớp chất gì nhơn nhớp vá lạnh toát ra từ từ chảy dọc sống
lưng. Ông ta làm sao thế?! Cô lùi lại, nép vào tuờng. Naôê đứng dậy. Trên
gương mặt ông thấp thoáng một nụ cười kỳ dị. "Như mắt dã thú", -
Mayumi thầm nghĩ.
- Lại đâỵ..
- Không!
Mayumi tuyệt vọng kêu lên, nhưng ông ta chồm tới dang hai cánh tay dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.