ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 177

kia mà!
- Sao lại lừa ? Chẳng qua hắn có vay một ít tiền.
- Đấy-đấy. Chính vì thế mà hắn không thèm ló mặt ra. Hắn không hề có ý
định trả lại số tiền mặt ấy!
- Không đâu, không thể như thế được.
- Có thể lắm chứ!
- Chẳng qua hắn không biết lấy đâu ra. Hiện giờ...
- Anh ngốc quá đi mất, - Akikô không chịu được nữa. - Sao, anh tin hắn
thật à ?
- Dù sao thì tôi cũng không có cơ sở gì để nghĩ xấu về hắn đến mức như
vậy.
- Phả-ả-ải... - Akikô bật cười chua chát. - Quả nhiên, làm gì co cơ sở nào ?
Kôbasi cúi đầu. Thật tình mà nói, bản thân anh cũng thấy ngờ vực. Nhưng
dù sao chăng nữa thì phải nghe một cô y tá ăn nói với mình như vậy...
- Tôi là thầy thuốc, và tôi không thể để cho một con người đi đến chổ chết
được.
- "Đi đến chỗ chết" ! Làm gì đến nỗi ?
- Thôi đủ rồi ! Còn tiền thì... dù hắn không trả, tôi cũng chẳng đến nỗi nào
đâu.
- Ái chà ! Nhịn ăn nhịn tiêu để trả năm mươi ngàn yên cho một thằng vô lại
ăn bám ? ...
- Tôi đưa tiền cho hắn là do tự nguyện, - Kôbasi nói, mỗi lúc một cáu kỉnh
thêm.
- Việc bố thí không phải là một bổn phận. Một bác sĩ lại càng không có bổn
phận làm cái việc ấy.
- Không, đó là một bổn phận. Và chính là bổn phận của người thầy thuốc!
Bổn phận của nguời thầy thuốc là làm điều thiện, trong đó có cả việc bố thí.
Chỉ có điều là trong giới bác sĩ có không ít những kẻ ti tiện như kiểu ngài
bác sĩ trưởng, chỉ biết nghĩ đến lợi ích riêng của mình. Còn về Tôđa thì xin
cô chớ cho rằng tôi không muốn nghĩ xấu về hắn.
- À! Anh lại nói đến hắn !
- Đó là vì cô nói bậy bạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.