ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 180

Cửa phòng đóng kín, nhưng trong khung cửa sổ con che rèm trông ra hành
lang thấy có ánh sáng lọt ra. Đzyunkô vốn thích tiện nghi nên khi vào nằm
bệnh viện đã sai đưa đến đây một cây đèn ngủ chao đỏ để đặt ở đầu giường.
Kôbasi và Akikô ghé tai vào cánh cửa. Họ nghe ngóng một lát. Từ trong
phòng bệnh nhân không có tiếng người đưa ra, mà chỉ có tiếng nhạc khe
khẽ: đó là chiếc máy stereo đặt cạnh giường Đzyunkô. Có lẽ họ đã là cho
"đôi chim non" hỏang sợ chăng ? Chắc không phải, vì họ đi rất khẽ. Kôbasi
chợt nhận ra cái tình thết kỳ quặc của hai người đi rình và bất giác phì cười,
nếu chẳng may có ai tình cờ trông thấy họ, chắc người ấy sẽ tha hồ mà
cười.
- Thôi ta đi đi, - anh thì thầm nói với Akikô.
Vừa lúc ấy một giọng nói hơi khàn vẳng ra: chắc chắn là giọng của
Đzyunkô.
- Đồ cù lần ở đâu ấy! - Theo thói quen, cô ta kéo dài các từ ngữ ra một cách
lẳng lơ.
Kôbasi và Akikô đưa mắt nhìn nhau.
Có tiếng cười khúc khích. Lại giọng Đzyunkô. Giọng nói của người kia vẫn
chưa nghe thấy. Sau đó có tiếng bước khe khẽ. Cánh cửa ra phòng đệm mở
ra.
Hai "trinh sát viên" đưa mắt nhìn nhau ngụ nhiều ý nghĩa.
Kôbasi khẽ chạm vào khủyu tay Akikô. Người vẫn lom khom, họ rời cánh
cửa đi về phía thang máy và mãi đến cuối hành lang mới đứng thẳng người
lên.
Trong buồn thang máy Akikô thở phào nhẹ nhõm.
- Có một người nào đấy ở trong phòng cô ấy thật ...
- Bạn trai cô ta chứ còn người nào nữa.
- Thế cô hầu đâu ?
- Tôi biết đâu đấy. Có lẽ đang ngủ trong phòng.
- Không, như thế kia thì ai mà ngủ được ... - Akikô thở dài. - Phải ... Lại là
sau một phẫu thuật. Trong khi đó thì mỗi lần bác sĩ đến khám lại kêu đau
om sòm.
- Chứ còn sao nữa, - Kôbasi nói qua kẽ răng. - Phải kêu để cho người ta còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.