- Như thế có nghĩa là chị ấy ở lại nhà bạn, - Rituskô nói. Nhưng nỗi lo lắng
mỗi lúc một mạnh thêm nên bà quyết định đánh thức chị người làm.
- Tômiyô, cô ngủ đấy à?
- Hả? ... - Tômiyô hình nhu đang ngủ thật.
- Thôi cứ nằm, đừng dậy. Cô có biết Mikiô biến đi đằng nào không?
- Thưa bà tôi không biết. Cô ấy có gọi điện nói là tối nay cô sẽ không về.
- Nó gọi điện từ đâu?
- Từ nhà một người bạn gái. Cô ấy xin nhà đừng lo lắng gì cả.
- Cô không hỏi thử xem bạn gái nào, tên gì à?
- Cô ấy chẳng nói đâu. Có hỏi cũng vô ích... - Tômiyô càu nhàu.
Một linh cảm chẳng lành tràn vào lòng Ritsukô. Đứng tần ngần một lúc trên
cầu thang, bà đi xuống phòng ăn gặp Yutarô.
Bệnh viện Oriental nhộn nhịp hẳn lên trong những ngày cuối năm.
Ai nấy đều tìm cách xin ra viện để về nhà ăn Tết - rồi ra Tết lại tiếp tục
điều trị sau. Chỉ còn lại những người bị bệnh nặng, những người không đủ
sức ra khỏi phòng.
Cụ già Yôsiđzô Isikura phải tính chuyện đón năm mới trong bệnh viện.
Theo dự đóan của Naôê, cụ còn sống được chừng mười ngày, hoặc tối đa là
hai mươi ngày. Ông cụ không không còn tự rửa mặt được, không tự đi ra
ngòai được, nhổm lên một chút trên triường cũng rất khó nhọc. Ông gầy đi
một cách khủng khiếp; đó là một bộ xương bọc một lớp da khô héo màu
xin xỉn như đất; dưới lớp chăn có thể thấy nhô lên một cái bụng sưng
phình.
Ghé vào phòng trong buổi đi thăm bệnh nhân, Naôê gõ mấy ngón tay lên
cái bụng trương phình của cụ già, nghiêng đầu lắng nghe. Khi gõ như vậy
có thể nhận bắt một cách khá rõ rệt những âm sắc kim lọai ở bụng tích
nhiều chất nước. Naôê lấy ống nghe cúi mình trên người cụ Isikura. Những
ngày gần đây cụ già hầu như không ăn gì, nhưng có thể nghe rõ trogn dạ
dày có chất nươc chao đi chao lại. Naôê có cảm giác là mình đang nghe
những bước chân rón rén của cái chết đang đến gần.