ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 237

nói hẳn ra. Qua điện thọai càng dễ nói".
Nôrikô uống hết cà-phê và hơi bình tâm lại.
Đã gần đến ba giờ. Nôrikô ra khỏi nhà Naôê ở đã được hai mươi phút.
Cô lại đến cạnh máy điện thọai và quay số.
Bên quày đặt máy điện thọai, cô thủ quỹ đang tính tiền với một người
khách; một cô hầu bàn đang nói chuyện gì rất hăng với người bán đồ nhắm.
"Thôi lần này mà không gọi được thì quay về thôi", - Nôrikô quyết định
trong khi lắng nghe những hồi âm trong ống máy. Hồi thứ ba, hồi thứ tư...
- Vâng, - một giọng đàn ông lạ hoắc trả lời. Trong giây lát Nôrikô thậm chí
còn ngẩn cả người ra.
- Có phải nhà ông Naôê không ạ?
Ống máy im lặng.
- Tiên sinh đấy ạ?
- Phải... tôi... - Giọng Naôê nghe rất lạ, như thể miệng ngậm đầy bông.
Nôrikô ngạc nhiên, vì thường ngày Naôê phát âm rất rõ.
- Em đây, Nôrikô đây tiên sinh ạ. Tiên sinh có nghe không?
- Có...
- Máy khó nghe quá... Lúc nãy tiên sinh không có nhà ạ?
- Không...
- Em gọi điện nhưng không có ai cầm máy...
- Tôi ngủ, - Naôê im lặng vài giây rồi nói.
Nôrikô băn khoăn tự hỏi: chẳng lẽ anh ấy không nghe? Hay là anh ấy nói
dối?
- Anh đang ở nhà một mình ạ?
- Ừ.
- Em gọi điện từ một quán cà-phê ngay cạnh nhà anh. Có thể ghé anh một
phút được không ạ? Bà Ghyôđa và bà y tá trưởng sai em đến thăm anh, vì
họ lo cho anh ốm nặng.
Naôê im lặng.
- Vậy em ghé nhé?
- Ghé đi.
- Anh có cần gì không ạ? Có cần sakê hay thuốc lá không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.