"quan tâm thường xuyên" đối với nhau.
Nôrikô nghe ông ta nói một cách lơ đãng. Chỉ có lúc ông ta nói đến sự quan
tâm cô mới bất giác giật mình: có phải ông ta nghĩ đến Naôê không?
Từ ngày thứ hai bắt đầu những công việc bình thường, nhưng Naôê vẫn
chưa thấy đến.
Sau một thời gian gián đoạn dài, công việc rất nhiều; từ sáng sớm trong
phòng tiếp bệnh nhân ngoại trú đã đông nghịt.
Bà Sêkiguichi ghé mắt vào phòng các nữ y tá.
- Có ai biết bác sĩ Naôê hiện nay ở đâu không?
Bà ta hỏi mọi người, nhưng Nôrikô có cảm giác là bà ta hỏi chính mình.
- Bao nhiêu là bệnh nhân đang chờ, mà bác sĩ Kôbasi thì không thể ra khỏi
các phòng nằm lấy một giây... Tôi cũng chẳng biết làm thế nào bây giờ, - bà
Sêkiguchi càu nhàu.
Quả nhiên bác sĩ Kôbasi luôn luôn phải túc trực bên cạnh ông già Kôkichi
Uênô. Anh mới ghé vào phòng họp một chút thì đã có một cô y tá chạy đến
gọi anh về phòng bệnh nhân.
Kể từ mồng ba tháng giêng, Kôbasi, theo đúng lời khuyên của Naôê, đã
chấm dứt việc truyền máu. Ngay tối hôm ấy Uênô bắt đầu sốt; trong hai
ngày kế theo nhiệt độ tăng vọt lên, và đến ngày mùng sáu thì ngay từ sáng
đã lên quá ba mươi tám độ. Da bệnh nhân lại vàng ra.
Đến chiều bệnh nhân bắt đầu sốt thực sự. Mặt ông đỏ bừng và ông thở một
cách khó nhọc. Cái chết có thể đến bất cứ phút nào, như Naôê đã nói trước,
trong ngày thứ năm sau khi thôi truyền máu.
"Có lẽ phải gọi điện đến nhà Naôê chăng?" - Nôrikô nghĩ. Cô có cảm giác
là mọi người đều chờ đợi cô làm như vậy.
Naôê có nói rằng anh sẽ ở lại Sappôrô chừng hai ngày là cùng. Đến mồng
bảy hay mồng tám anh sẽ trở lại đi làm. Hay là anh đã quyết định ở với mẹ
thêm số ngày mà Nôrikô đã lấy mất của anh... bây giờ Nôrikô cứ tự trách
mình là ích kỷ.
Bà Sêkiguchi lại dòm vào phòng y tá.
- Hình như bác sĩ Naôê về Hôkkaiđô nghĩ Tết có phải không? - Bây giờ bà
ta hỏi thẳng Nôrikô.