Tối hôm qua cô đã ở đây.
Nôrikô bấm chuông. Bấm lần nữa. Không, không có ai ra cả. Nhưng bà chị
Naôê có nói là sẽ đến dọn nhà. Chắc bà ấy đi rồi. Nôrikô bấm chuông một
lần nữa. Vẫn không có ai.
Thôi vậy... Cô quay trở lại thang máy.
Khi đi đến đây, cô biết Naôê không có nhà, chẳng qua qua cô muốn biết
thật chắc một lần nữa. Phải đến một mình. Nhưng anh ấy vẫn không ra.
Anh ấy không còn nữa. Bây giờ chắc rồi.
Nôrikô đi ra đường. Một buổi tối thật là kinh tởm. Cô đi lang thang, lưng
còng xuống, đôi mắt không chớp nhìn thẳng trước mặt. Đèn xe, đèn quảng
cáo, đèn trên các cửa sổ hòa lại làm một. Cần phải đi. Đi đâu cũng được.
Đi. Đi mãi. Chỉ có thế mới trốn thoát được nỗi buồn.
Và đây là phố Yamanatê. Nôrikô vượt qua đường và đi ra ngã tư
Đôghenđzaka. Đâu gần đây có hiệu cà-phê "Phoenix", nơi mà cô và Naôê
đã gặp nhau nhiều lần. Đẩy cánh cửa kính, Nôrikô bước vào, ngồi xuống
cạnh cái bàn thứ hai bên phải. Cạnh chiếc bàn con này họ đã ngồi đợi nhau.
Một cô hầu bàn đến. Nôrikô gọi cà-phê.
Chín giờ mười. Một nhóm người ồn ào đi vào quán. Ở các góc phòng có
những đôi trai gái ngồi. Cứ mỗi lần cửa mở, Nôrikô lại ngẩng đầu lên.
Không, không phải Naôê.
Khoảng một giờ trôi qua. Nôrikô đứng dậy. Rốt cục Naôê vẫn không đến.
Anh sẽ không bao giờ đến quán cà-phê này nữa. Điều này bây giờ cô cũng
đã biết chắc.
Ánh phản chiếu của những ngọn đèn đêm làm cho bầu trời phơn phớt đỏ.
Thọc hai tay vào túi áo măng-tô, người nghiêng về phía trước, Nôrikô đi
tiếp. Gót giầy cao, khó đi. Cô chưa bao giờ đi nhiều như vậy. Chỉ còn một
chút nữa, chỉ cần qua cái hẻm này là đến bệnh viện. Nhỡ may? Nhỡ may
anh ấy đang ở đâu trong bệnh viện thì sao?
Cửa trước đã đóng; đèn trong các phòng bệnh nhân đã tắt, chỉ còn một
khung cửa sổ sáng - đó là phòng các nữ y tá. Thậm chí còn trông thấy lưng
ai thấp thoáng trong cửa sổ. Nôrikô dừng lại rồi quả quyết đi về phía cửa
ngách.