Trong phòng khám ngoại trú, trong phòng tiếp tân, trong phòng X-quang
đều tối om. Tiếng những bước chân của Nôrikô vang dội trong khoảng
trống.
Cô đứng lại trước phòng phẫu thuật. Ánh trăng phản chiếu trên những tấm
kính mờ của các cửa phòng. Nôrikô nhìn quanh rồi mở cửa. Có vật gì đánh
"cách" một tiếng ngắn, rồi tất cả lại im lặng. Ở đây cũng không có một
mống người. Các cô y tá trực chắc đang xem ti-vi trong phòng của họ.
Ở chính giữa gian phòng lát gạch men trắng là cái bàn mổ. Bằng một cử chỉ
quen thuộc Nôrikô bật đèn lên. Chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn mổ nháy
nháy rồi sáng bừng lên. Ngọn đèn không hắt bóng. Giống như một vần thái
dương. Nôrikô tựa vào bàn và trầm ngâm suy nghĩ. Hệ thống sưởi đã tắt,
nhưng cô đi nhiều nên vẫn thấy ấm.
Trước khi mổ bao giờ cô cũng đợi Naôê ở đây. Dưới ánh đèn này không có
một người nào hắt bóng. Những con người không có bóng...
Naôê đeo tấm vải bịt mặt, mặc áo blouse xỏ tay vào đôi găng cao-su và bắt
tay vào việc.
Ngay bây giờ anh sẽ bước vào, sẽ trông thấy Nôrikô, gật đầu chào cô rồi
ném ra một câu ngắn gọn: "Dao mổ!" Trong cái khoảnh khắc cô đưa dao
mổ cho Naôê, hai trái tim của họ sẽ gặp nhau. Điều đó ắt phải lập lại. Đêm
sẽ tàn, mặt trời sẽ mọc, một buổi sáng mới sẽ bắt đầu, và cái khoảnh khắc
ấy sẽ đến. Không thể nào mọi vật trên thế gain đều vẫn như cũ, mà trên
chính cái thế gian này lại không có Naôê. Không có thể nào như thế được!
Đứng im trong vùng ánh sáng rực rữ của ngọn đèn không hắt bóng, Nôrikô
kiên nhẫn chờ đợi Naôê.
Hết