Watanabe Dzunichi
Đèn Không Hắt Bóng
Dịch giả: Cao Xuân Hạo
Chương VII
Ba giờ chiều, Yutarô Ghyôđa ra khỏi bệnh viện. Ông chuẩn bị đến Ban bảo
vệ môi trường để lấy những tài liệu về một số vấn đều ông đang quan tâm.
- Bao giờ ông về nhà? - Ritsukô hỏi khi tiễn chồng ra xe hơi.
- Có thể sẽ phải ăn cơm tối với họ, cho nên có lẽ tôi sẽ về muộn một chút.
- Tức độ chín mười giờ chứ gì?
- Không biết nữa, - Yutarô lúng búng. - Còn tùy.
- Thế ông sẽ ăn tối với ai? Chắc mấy người ở ban chứ gì?
Yutarô sốt ruột ra mặt.
- Thôi được rồi. Tôi sẽ cố về sớm.
Ông ngồi lên xe và vẫy tay từ biệt vợ.
Nômura, người lái xe của Yutarô, năm nay hai mươi bảy tuổi. Ở bệnh viện
Oriental anh làm việc đã gần ba năm và am hiểu tất cả những công chuyện
ở đây, trong đó có cả những chuyện thuộc đời tư của ông chủ.
- Ra tòa thị chính ạ? - Anh ta hỏi trong khi cho xe chuyển bánh.
Yutarô gật. Họ đi về phía trung tâm dọc theo đường Aôyama. Cũng như
thường lệ, dòng xe cộ nối đuôi nhau đi rất chậm, thỉnh thoảng lại dừng lại
hồi lâu dưới bầu trời u ám thấp lè tè. Yutarô rút trong túi ra một cuốn sổ ghi
và vừa nhìn đồng hồ vừa ghi ghi chép chép cái gì không rõ. Khi họ đến ngã
tư Miyakêđzaka, đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi.
- Chỉ đội hai mươi phút tôi sẽ xuống, thành thử anh cứ đợi tôi ở đây.
- Rõ, - Nômura đáp, mắt nhìn thẳng phía trước.
Yutarô vào tòa thị chính đúng hai mươi phút như ông đã nói. Đi rất nhanh
ra xe hơi, ông bước vào, buông phịch người xuống ghế,
- Bây giờ đi đâu?
- Ờ-ờ! ... - Yutarô rút khăn mùi soa, và mặc dầu trên trán ông chẳng có một
giọt mồ hôi nào, ông cũng lau thật kỹ.
- Đến trạm Êbisu nhé?