những tấm phim và những tập bệnh án về nhà, sao chép lại để sau này giở
ra xem trong khi nhàn rỗi. Nhưng thường thường thì phim bao giờ cũng cất
ở bệnh viện : đó là một cái lệ bắt buộc. Các bác sĩ hết hạn mượn phải trả
phim về cho bệnh viện.
Nôrikô đưa một phong bì lên xem : Cái khung nhỏ dành cho tên họ và tuổi
tác của bệnh nhân được để trống. Chỉ có ở mục ngày tháng là thấy đề :
"30/10", "10/10". Như vậy những tấm phim này chỉ mới chụp gần đây.
Những nét chữ đề trên bì rất quen thuộc đối với Nôrikô : đó là những nét
chữ của Naôê.
Người được chụp những tấm phim đựng trong phong bì hẳn không phải là
một bệnh nhân thường, nếu không, Naôê sẽ không để trống tên họ. Nôrikô
đã toan để cái phong bì về chỗ, nhưng rồi không cưỡng được trí tò mò, cô
rút mấy tấm phim ra.
Trong phong bì có cả thảy sáu tấm, đều là những hình chụp một đoạn
xương sống. Chụp đủ các góc độ khác nhau : Từ phía trước, bên kia sườn...
Vì không thấy có xương sườn và vì cái hình thù đặc biệt của các đốt xơng,
Nôrikô có thể xác định một cách dễ dàng phần xương sống được chụp là
khu vực thắc lưng.
Quay về phía cửa sổ, Nôrikô soi mấy tấm phim lên ánh sáng : Ở góc trên
phía bên phải đều có viết tên bịnh nhân bằng chữ katakana. Nôrikô đọc
chậm rãi hai lần rồi mới chợt hiểu ra : Cô đã đọc ngược. tên ấy là Naôê !
Xương sống của Naôê ?!
Nôrikô qua về phía ánh sáng xem tấm phim một lần nữa. Trên cái nền đen
của tấm phim những đốt xương hiện lên thành những khối trắng mờ mờ,
nom khá rõ. Từ những khối trắng đều đặn của các đốt xương có những
đường mảnh kéo dài ra như những cánh tay vươn dài.
Nôrikô chưa bao giờ nghe Naôê kêu đau lưng. Thế nhưng ở đây không thể
nào có sự lầm lẫn : Trên các tấm phim đều có đề tên anh rõ ràng.
Nôrikô thử xếp mấy tấm phim theo thứ tự. Chiếc phong bì trên cùng đề
ngay ba mươi tháng mười, rồi sau đó là ngày mười tháng mười, rồi ngày
một tháng chín - cách nhau có hai mươi ngày, - chiếc phong bì dưới cùng
đề ngày năm tháng bảy. Không có một phong bì nào có để tên tuổi hay số