hiệu : Hình như Naôê chụp những tấm phim này cho riêng mình. Nôrikô
nhìn sâu vào cái thùng : Toàn những chiếc phong bì. Không có tên, không
có họ, chỉ có ngày tháng, nhưng phim thì để tên Naôê. Giữa một số phim có
một khoảng cách năm ngày, còn những phim khác thì làm thành một chuỗi
liên tục. Những phim chụp trước tháng bảy đều có đóng dấu của bệnh viện
trường đại học T, nơi Naôê làm việc trước kia.
"Có lẽ anh ấy đang viết một công trình khoa học hay đang tiến hành một
cuộc nghiên cứu độc đáo nào đấy bằng một phương pháp mới ? - Nôrikô
phỏng đoán mông lung. - Nhưng dù sao nghiên cứu cột xương sống của
chính mình kể cũng lạ... Thật là một con người khó hiểu... " - Nôrikô lẩm
bẩm, và vừa đúng lúc ấy có tiếng chuông điện thoại. Như một cậu bé bị bắt
gặp trong khi đang nghịch bậy, Nôrikô hoảng hốt đút tập phong bì vào chỗ
cũ. Trong gian phòng vắng lặng, tiếng chuông reo nghe vang dội khác
thường.
Nôrikô loay hoay mãi không biết nên làm gì. Tuy được phép của chủ nhân,
nhưng dù sao cũng là một mình, trong căn hộ của một người đàn ông độc
thân đang vắng nhà... Nhấc ống máy lên chăng ? Nhưng nhỡ nếu làm như
vậy cô sẽ đặt Naôê vào một tình thế khó xử thì sao ? Còn nếu cú điện thoại
được gọi từ bệnh viện tới thì sao ?... Nếu vậy chính cô sẽ làm lộ hết bí mật
của mối quan hệ giữa hai người... Người co rúm lại, Nôrikô đợi cho tiếng
chuông ngừng reo. Nhưng máy điện thoại vẫn reo chuông mãi như đã phát
điên. Có thể Hanađzyô Đzyunkô gọi đến báo rằng cô ta sẽ đến muộn chăng
? Nôrikô không sao quyết định được là mình nên làm gì... Cứ vào sự kiên
nhẫn của người gọi đện, cũng có thể suy ra rằng người đó rất có thể là
Naôê, nhưng Nôrikô không dám tin chắc như vậy. Còn nếu đó là Naôê thật
thì sao ? Anh ấy sẽ tức giận biết chừng nào...
"Ta sẽ trả lời", - Nôrikô quyết định và thận trọng nhất ống máy lên.
- Allô ! Allô ! - Một giọng phụ nữ từ ống máy vang lên. Nghe cách phát âm
" Allô" lần thứ hai, Nôrikô hiểu ra rằng người gọi còn rất trẻ.
- Mikikô đây.
"Mikikô" - Nôrikô thầm nhẩm lại.
- Tiên sinh đấy phải không ?