Naôê bước nhanh đến cạnh tủ và tháo cửa ra. Ở bên trong mọi vật đều y
nguyên như mọi khi : ở ngăn trên là những đồ trả giường, ở ngăn dưới là
đống tạp chí.
- Cô có lục lọi gì ở đây không ?
- Em chỉ lau đáy tủ...
- Cô không giở đống này ra chứ ?
Trong giọng nói của Naôê có một âm sắc căm giận rõ rệt đến nỗi Nôrikô
chỉ rụt rè lắc đầu.
- Có đúng thế không ?
- Vâng ạ.
Naôê lại nhìn qua một lần nữa các thứ đựng trong tủ, vẽ vẫn ngờ vực, rồi
lắp cửa tủ lại.
- Trong tủ này có những tài liệu rất quan trọng rất cần thiết cho công việc
của tôi. Không được đụng đến những tài liệu ấy, dù là khi lau bụi cũng vậy.
- Em em có động đến cái gì đâu.
Dĩ nhiên nói như thế không đúng hẳn sự thật : Nôrikô đã làm đổ chồng
sách, rồi sau đó lại xem trộm mấy tấm phim X-quang, nhưng cuối cùng cô
đã cẩn thận xếp mọi thứ vào chỗ cũ. Xong Naôê đã nổi giận thật sự. Lần
đầu tiên Nôrikô trông thấy ông như thế này. Trong trí cô hiện ra một phỏng
đoán ghê gớm : Cô đã vi phạm một điều kiêng kỵ nào đó, đã trông thấy một
cái gì không thể lọt vào mắt người ngoài. Cô thấy sợ.
- Từ nay không có tôi, cô không được làm những việc ấy.
- Vâng ạ - Nôrikô gật đầu ngoan ngoãn.
- Đưa tôi cái kimônô.
Bây giờ giọng nói của Naôê mới trở lại bình thản như thường ngày. Ông
cởi khuy áo vét-tông. Nôrikô với lấy chiếc áo awase treo trên mắc đưa cho
Naôê - như bất cứ người vợ Nhật Bản nào vẫn thường đưa áo cho chồng.
- Chúng mình ăn tối nhé.
- Ừ, - Naôê ậm ừ, nhưng như sực nhớ ra điều gì, lại nói - À không, xin lỗi
cô, hôm nay cô phải về nhà cô.
- Ngay bây giờ à ?
- Ừ.