ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 107

nhất thời ngơ ngẩn, ngón tay dừng lại trên má Kim Kiền.

Gió phất qua ngọn liễu, tán cây loang lổ, dưới bóng nắng lập lòe, hai

người bốn mắt nhìn nhau, tựa như rất lâu, mà lại như chỉ trong chớp mắt.

“Cái tên kia ngươi là ai?! Còn không bỏ bàn tay trên mặt Tiểu Kim

xuống!”, đột nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên xé toang bức tranh
phong cảnh hài hòa đầy tình thân này.

Chỉ thấy một người một đường hùng hổ phi tới, gạt phắt tay Bạch Ngọc

Đường ra, đem Kim Kiền bảo vệ phía sau cứ hệt như gà mẹ che chở gà con
vậy, nộ khí xung thiên trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhất thời không để ý, bị người kia gạt phắt tay, mu

bàn tay ran rát, có chút giận dữ, cũng trừng mắt lườm lại.

Chỉ thấy người tới, thân hình chỉ cao hơn Kim Kiền nửa cái đầu, vận y

phục bằng gấm mang đai ngọc, đầu cài ngọc quan, mi mày như vẽ, con
ngươi lấp lánh ánh nước, đôi môi anh đào như nhuộm, đúng là một bậc
khuynh quốc khuynh thành.

Người tới cũng đồng thời trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thì thấy đây

là một thanh niên vận y phục trắng, phong lưu phóng khoáng, đôi mắt hoa
đào như muốn bay lên, chính là nhan sắc của kẻ hại nước hại dân.

Trên khuôn mặt hai người đồng thời tràn lên vẻ chán ghét, khinh bỉ, cùng

chỉ vào nhau, quay sang Kim Kiền hô:

“Tiểu Kim (Tiểu Kim), cái tên ẻo lả này là ai?!”

Da mặt Kim Kiền giật giật, còn chưa mở miệng đáp lời, đã thấy hai vị

“mỹ nhân” trước mặt trừng mắt lườm đối phương, hai miệng một lời quát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.