ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 156

“Thái y?!”, Bát vương gia cười lạnh một tiếng, “Thái hậu không thể

uống vào dù chỉ một giọt thuốc, châm cứu thì các thái y lại không dám,
trong phòng cách hơn một trượng ít nhất cũng có hơn mười người hầu hạ,
bản vương muốn hỏi trước bao nhiêu con mắt, hạ thuốc thi châm đều không
thể, vậy thái y làm hại Thái hậu bằng cách nào? Rõ ràng là giải dược của
ngươi là đồ giả, lại còn dám ăn nói bừa bãi, giảo hoạt ngụy biện?!”

Bàng thái sư cười khan mấy tiếng, không nói tiếp nữa, Hoàng Can thì ủ

rũ quỳ một đống trên đất.

“Được rồi!”, vua Nhân Tông sắc mặt sa sầm, nổi trận lôi đình, “Trẫm

không muốn nghe những lời nói bậy bạ của kẻ này nữa. Bao khanh, khi
quân phạm thượng, đầu độc Thái hậu đáng xử tội gì?”

Bao đại nhân đáp: “Tội đáng xử trảm!”

“Được, lập tức phán Hoàng Can xử trảm đi!”

“Tuân chỉ!”, Bao đại nhân cung kính tuân lệnh, quay người rút thẻ lệnh

ra, đôi mắt sắc bén long lên, đề tiếng hô, “Người đâu, mang hổ đầu trảm đợi
lệnh!”

Vương Triều, Mã Hán lập tức nâng hổ đầu trảm lên.

Đột nhiên, Hoàng Can như nhớ ra điều gì đó, the thé hét lên:

“Không, không! Ta bị oan, ta bị oan! Giải dược của ta chắc chắn là thật,

giải dược của ta là do Triển Chiêu đưa cho!”

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.