ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 164

Nhan Tra Tán tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Ba mươi tư thôn dân thôn Du

Lâm chúng thảo dân mắc phải bệnh lạ, cơ hồ phải táng mạng nơi hoàng
tuyền. Nếu không phải Hoàng thượng phái khâm sai vâng mệnh trị bệnh
cho thôn dân thôn Du Lâm, thì chúng thảo dân nào còn mạng để đứng ở
đây? Thánh ân của Hoàng thượng còn hơn cả ơn phụ mẫu tái sinh, chúng
tiểu nhân chỉ là phường dân đen, mà có thể nhận được hoàng ân quả thực
được sủng mà lo, đội ơn khôn kể, trong lòng cảm động khôn xiết, chẳng thể
kìm được, lại nghĩ trước suy sau, cuối cùng quyết định vượt ngàn dặm xa
xôi đến Biện Kinh khấu tạ hoàng ân mênh mông! Cho dù không thể nhìn
thấy Thánh nhan, dù chỉ có thể ở bên ngoài hoàng thành mà dập đầu bái tạ,
cầu cho Hoàng thượng thân thể kiện khang, phúc trạch song hành, Đại Tống
được quốc thái dân an, thì chúng thảo dân cũng đã cảm thấy mãn nguyện
lắm lắm, đời này chẳng còn gì hối tiếc!”

Tiểu ca Nhan gia, huynh quả là cao nhân!

Kim Kiền nhìn ra Nhan Tra Tán với con mắt khác xưa, thầm phân tích:

Tay Nhan Tra Tán này quả nhiên chẳng phải người thường, nghe đoạn

đối thoại này mà xem: Trong hoa mỹ có vài phần giản dị, trong giản dị lại
thêm đôi phần sâu sắc, trong sâu sắc lại bỏ thêm mấy phần cảm động, cảm
động rồi lại bổ sung dăm phần khí thế, từ chuyện nhỏ là trị bệnh cho thôn
dân mà nói tới hoàng ân mênh mông, rồi lại đưa đến phán đoán đầy khoa
trương quốc thái dân an, xã hội hài hòa, hành văn mạch lạc, trật tự phân
minh, luận điểm rõ ràng, lớp lớp lang lang sâu sắc thấu triệt, tự sự trần thuật
là phụ, nịnh nọt vuốt ve là chính, giác ngộ chính trị quá cao, thực đúng là
bậc thầy về “vỗ mông ngựa”.

Trước đó nói Nhan Tra Tán so với tên đệ đệ Tiểu Dật “thành tinh” còn

thua kém mấy phần, bây giờ xem ra, e rằng cũng là một viên ngọc quý giữa
biển người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.