ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 223

Dưới ánh trăng trong vắt, bóng áo lam trên không trung khựng lại, nhưng

rồi vẫn kiên định phi về nơi xa.

Kim Kiền ngửa cổ nhìn đến nửa tuần trà, mới lắc lắc đầu, quay về phòng

đóng cửa lại, thu dọn qua các thứ trong phòng một chút, rồi chui vào ổ
chăn.

Trong phòng cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Hồi lâu, cái người tên Kim Kiền đang cuốn chăn quanh mình như con

nhộng trên giường kia đột nhiên “phá kén” chui ra, thở hổn hển kêu lên:

“Đều tại con chuột thối kia, ăn no rửng mỡ mời ai uống rượu thì không

mời, lại mời ngay Tiểu Miêu vốn tửu lượng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.
Cũng không biết Tiểu Miêu bị ngộ độc rượu hay dị ứng với cồn, mà đêm
nay lại làm mấy chuyện không bình thường vậy!”

Thở phì phò mấy cái liền, Kim Kiền lại nghiến răng nghiến lợi nói:

“Chưa hết, cái con chuột đó còn chạy đến phòng mình ba hoa một hồi, nói
cái gì mà ‘không gặp được thì cứ nghĩ đến, tới khi gặp rồi lại bị người ta
làm cho tức chết, không thể chịu được khi nghe kẻ khác nói xấu về người
đó, thấy người đó bị oan uổng, ấm ức trong lòng liền khó chịu’ vớ va vớ
vẩn, cho dù chuột bạch anh có muốn tìm tôi làm mối, cũng phải chọn lúc
ban ngày ban mặt trời trong nắng ấm để đưa bạc chứ! Đằng này nửa đêm
nửa hôm lại đến nói linh ta linh tinh, báo hại tôi bị hậu di chứng đây này!
Bây giờ đầu óc đều là… Hừ!”

Tiếng chửi mắng đột nhiên dừng lại, nếu có gương ở đây, nhất định Kim

Kiền sẽ có một phát hiện vô cùng “vui vẻ lẫn kinh ngạc”, vẻ mặt lúc này
của nàng và biểu cảm vừa nãy của Triển Chiêu y chang nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.