ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 229

“Ớ? Tiểu Miêu, ngươi làm gì mà đứng ngẩn ra đây thế? Không lẽ đang

nằm mơ giữa ban ngày?”

Kim Kiền quay lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường ôm kiếm nhảy từ trên

tường xuống, liếc nhìn cái người áo lam đứng ở cửa viện cứ hệt như cọc gỗ
kia đùa giỡn nói.

Đến khi ánh mắt lướt đến bóng áo lam thẳng tắp kia, Kim Kiền cảm thấy

tim mình đập đánh thịch một cái.

Bóng dáng ấy vẫn thẳng như thân tùng thân bách, y phục màu lam vẫn

như xưa, mi mày tựa lưỡi mác, con ngươi vẫn sáng như sao, nhưng…

“Xú miêu! Sao mới mấy ngày không gặp ngươi đã gầy rộc đi như thế

này rồi?”, chuột bạch kêu lên.

Đâu chỉ gầy rộc đi?!

Kim Kiền âm thầm đau đớn: Nhìn kích thước vòng eo kia đi, tối thiểu

cũng phải hụt đi một tấc hai phân, lại nom hai quầng mắt thâm sì kia nữa,
chí ít cũng phải bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, còn có mức độ xám xỉn
của làn da, số lượng tơ máu trong đôi mắt đỏ quạch… Đây, đây đây đây, sao
đang yên đang lành thần tượng số một của Khai Phong phủ lại biến thành
dáng vẻ mèo bệnh, hơn nữa còn rất nguy kịch thế này?

Lẽ nào là bệnh nan y gì đó hay trúng độc khó giải? Không đúng, không

đúng, nếu nói là bị bệnh hay trúng độc, thì chẳng bằng nói là… Cái từ đó là
gì ấy nhỉ… Đúng rồi, suy nhược thần kinh!

Lẽ nào Tiểu Miêu bị đả kích gì đó dẫn đến chấn thương tâm lý quá

nặng?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.