ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 370

“Cái này… Khụ khụ…”, Kim Kiền đảo mắt bốn phía, cố gắng tìm kiếm

cây gậy trúc đen tối nào đó làm chỗ dựa, nhưng quét mắt một vòng, lại vô
cùng đau thương phát hiện, cây gậy trúc nào đó đã sớm chuồn mất tự lúc
nào mà thần không biết quỷ chẳng hay.

Sặc, quả nhiên mình chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi.

“Triển đại nhân, đây là kế sách ứng phó tạm thời của thuộc hạ mà thôi,

nghĩ cho trên dưới Khai Phong phủ, còn có Triển đại nhân dung mạo tuyệt
mỹ như vậy… Khụ khụ, ý thuộc hạ là…oai hùng khí phách hiên ngang
mạnh mẽ…”, Kim Kiền quay người nặn ra một nụ cười, nói.

Triển Chiêu trừng mắt nhìn chằm chằm Kim Kiền hồi lâu đột nhiên

quăng ra một câu khiến Kim Kiền xém chút nữa thì bật lên tiếng than bi ai
khi nghe tin dữ: “Kim hiệu úy, theo Triển mỗ tới trường luyện võ một
chuyến!”

Hả?! Không phải chứ, hôm nay là Mười lăm tháng Tám tết Trung thu

mà, ngày đại cát như vậy mà còn phải luyện đứng trung bình tấn?! Triển đại
nhân, làm mèo phải hiền hậu chứ!

©STENT

Trên nóc tòa nhà chứa binh khí của trường luyện võ, Kim Kiền đang

hứng gió lạnh, hai chân run rẩy, nhìn hộ vệ đại nhân áo đỏ trước mắt muốn
khóc mà không có nước mắt.

Vì sao, vì sao?! Vì sao trường luyện võ bằng phẳng rộng rãi không dùng,

mà cứ khăng khăng bắt mình phải bò lên nóc nhà vốn chẳng thể đứng vững
này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.