ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 38

“Nom sắc mặt của Tiểu Kim Kiền, quả thực cần phải nằm trên giường

nghỉ ngơi tĩnh dưỡng…”, đây là chất giọng có chút quan tâm lo lắng của
Bạch Ngọc Đường.

“Ngó sắc mặt Nam hiệp kìa, nhất định là đối với chuyện Kim huynh suýt

nữa bị bắt đi vẫn còn lo lắng sợ hãi”, đây là Nhất Chi Mai nói.

Giọng chúng nhân lùi dần lùi dần, lúc này thính lực của Kim Kiền chỉ có

thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch của Triển Chiêu, nghe
thấy trái tim mình đập cuồng loạn cứ hệt như được uống thuốc kích thích,
dẫn đến lượng máu cung ứng tăng vọt, xông thẳng lên não quay quay quay
quay, cho tới khi nàng được đặt lên tấm ván giường, Triển Chiêu bỏ lại một
câu dặn dò “Hãy nghỉ ngơi cho tốt” rồi rời đi, Kim Kiền vẫn đang trong
trạng thái “bị sét đánh trúng”.

“Này, anh không sao chứ?”, hai tay Tiểu Dật huơ trước mặt Kim Kiền,

Kim Kiền ôm ngực một lát, đột nhiên nghiêm mặt lại, bật dậy ngồi xếp

bằng, hai tay đặt trên đầu gối làm thành động tác vê tràng hạt, cao giọng
tụng niệm kinh Phật: “Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không,
không tức là sắc! Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không,
không tức là sắc…” Tụng cả nửa ngày trời, mà Kim Kiền chỉ lặp đi lặp lại
mỗi một câu này,

Tiểu Dật trố mắt đứng nhìn, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Tám phần là

khi bị tên sát thủ kia bắt giữ va vào đâu hỏng đầu rồi…”

Nguồn ebooks:

h p://www.luv-ebook.com

Một ngày một đêm sau, chúng nhân đều gấp đến độ liêu xiêu hết cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.