người này chính là khâm phạm quan trọng chống lại thánh chỉ, phải áp giải
vào thiên lao, vì sao lại đưa vào đại lao Khai Phong phủ?”
Chống lại thánh chỉ?!
Kim Kiền giật mình tỉnh táo lại.
Thánh chỉ? Lẽ nào là thánh chỉ nội trong bảy ngày phải tìm được Thanh
Long châu về? Nhưng không phải là đã cho Hoàng Can đem thuốc giải
về…
Lúc Y Tiên Độc Thánh rời đi, Độc Thánh thần thái muốn nói gì đó lại
thôi thình lình hiện ra, mà dự cảm không lành trước đó bỗng xông tới.
Ôi trời ơi, đức Jesus Thánh thần của con ơi! Không lẽ là đại sư phụ, nhị
sư phụ đã động tay động chân gì đó vào phần giải dược kia.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi liếc Triển Chiêu một cái.
Vừa vặn gặp ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc y như vậy của Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường.
Chậc, xem ra một mèo, một chuột và mình đều cùng chung ý tưởng đi.
Chợt nghe Bao đại nhân bên kia nói: “Bàng thái sư, Triển Chiêu và Kim
Kiền có kháng chỉ hay không chuyện vẫn chưa làm rõ, sao có thể tùy tiện
đưa vào thiên lao?”
“Bao đại nhân, Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ tróc nã hai người này về
quy án, lẽ nào ngài muốn kháng chỉ?!”, Bàng thái sư cười khẩy nói, phất
ống tay áo, đề tiếng hô, “Người đâu, áp giải hai tên khâm phạm này vào
thiên lao chờ xử lý!”