ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 86

Tiêu rồi, tiêu rồi, lão Bao đã bày ra tư thế liều mạng, nom tình hình này,

mạng của chúng ta chỉ như mành chỉ treo chuông, tột độ lâm nguy rồi!

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ! Hừ hừ, thực sự là không ổn,

phải đi tìm Nhất Chi Mai… Không được, không được, Nhất Chi Mai là
nghi phạm số một đánh cắp Thanh Long châu, bây giờ hiềm nghi chưa
được cởi bỏ, nếu để hắn tới làm chứng, há không phải vừa vặn chứng minh
chúng ta cùng với khâm phạm triều đình cấu kết làm việc xấu sao, lại còn
thêm tội kháng chỉ bất tuân, tự ý phóng thích khâm phạm nữa.

Vẫn nên tìm hai vị sư phụ đến thì đáng tin hơn… nhưng vấn đề là làm

sao mà tìm đây? Trước giờ đều là hai lão già ấy tìm mình, mình chưa bao
giờ biết được hành tung của họ! Ôi ôi ôi, nếu họ để lại số di động thì tốt
không cơ chứ aaaaaaaa…

Lúc này Kim Kiền đang gấp tới độ đầu óc đặc sệt lại, trên trán mồ hôi

túa ra, nghĩ tới mức các tế bào não như muốn nổ tung, quay sang định tìm
Triển Chiêu thương lượng đối sách, nhưng thình lình nàng cảm thấy đầu
lưỡi cứng đờ, miệng há được một nửa, ngay cả nửa từ cũng không thốt ra
nổi, không khỏi kinh hoàng thất sắc.

Tiểu Miêu điểm huyệt mình, vì sao??

Chỉ thấy Triển Chiêu chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt hơi nghiêng

nghiêng nhìn mình, trong con ngươi trong suốt của chàng phản chiếu hình
ảnh Kim Kiền với biểu cảm lạ lùng mắt trợn trừng mồm há hốc.

Đột nhiên, Triển Chiêu khẽ nhếch môi mỉm cười, tựa như ánh mặt trời

bừng sáng xuất hiện qua làn mây, rồi biến mất trong nháy mắt như phù
dung sớm nở tối tàn, lại thấy, Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, nâng tay ôm
quyền, sang sảng cất tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.