ĐEN TRẮNG - Trang 120

Đường Dịch nhất thời cười rộ lên, dừng lại động tác ngẩng đầu, ánh

mắt thực mê hoặc lòng người.

“…… Ồ?”

Cô chống lại tầm mắt mê hoặc của anh, chậm rãi mở miệng.

“Không phải anh ham chơi, không phải anh không hiểu chuyện,”

Ngược lại, lúc anh còn nhỏ, quả thực là thâm trầm,“Biết người biết ta, mới
có thể trăm trận trăm thắng. Đối với anh mà nói, có thủ đoạn, cho nên
không có việc gì là không thể làm được. Có lẽ anh luôn xác định rõ mình
đang ở đâu, luôn rõ ràng mình cần cái gì, trên thế giới này không có thứ gì
anh không khống chế được. Bắt nó tìm ra nó, sau đó nghĩ biện pháp đối phó
với nó.”

Cô mỉm cười, trong nụ cười có dấu vết của sự yếu đuối, giọng điệu

giống như một tiếng cảm khái, lại giống như có một chút không đồng ý.

“…… Một đứa nhỏ mười tuổi, đã có suy nghĩ hành động như vậy, thật

là chuyện khiến người ta nghĩ đến mà sợ.”

Đường Dịch bỗng nhiên dùng sức, đem thân thể của cô quay vòng lại.

Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chuyên chú quả thực
động lòng người, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại sắc bén vô cùng.

“Như vậy có thể nói ……” Anh nhìn cô, khoảng cách gần như vậy,

giống như muốn hôn cô,“Em có biết hay không, chưa có ai dám nói thế này
với anh……”

Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, thấy ánh mắt anh bắt đầu lóe lên tia sáng khiến

người ta khiếp sợ, vì thế cô mở miệng vì mình biện giải.

“Không phải em có ý phân tích anh, em chỉ đang tìm lý do tồn tại của

mình thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.