ĐEN TRẮNG - Trang 145

Tiếng động đó thật nhẹ, mỏng manh đến mức dường như không hề có,

nhưng vẫn làm kinh động Kỉ Dĩ Ninh.

Cuối cùng cô cũng bật khóc.

Như lập tức mất đi toàn bộ sức lực, buông tha tất cả niềm tin đấu

tranh, nâng tay nắm chặt lấy cánh tay anh, cô bắt đầu khóc, nước mắt thấm
ướt vào áo sơmi của anh, hơi lạnh gặp độ ấm, cho anh thấy sự vô lực và ấm
ức của cô.

Khi nào thì bắt đầu, Kỉ Dĩ Ninh cô đã trở thành người như vậy?

Trơ mắt nhìn một người chết đi, lại không có làm cái gì.

**** **** ****

Đường Dịch không nói gì thêm, bế cô lên đi về phía phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh cúi người, quỳ một gối trước mặt

cô, lẳng lặng giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy
xuống.

Kỉ Dĩ Ninh quả thực không thể phân biệt rõ ràng người nào mới thực

sự là anh.

Cô không hiểu anh.

Đứng trước một mặt bạo lực quyết tuyệt của anh, cô không hiểu.

Bởi vì, trong phạm vi kiến thức của cô, có một sự thật tàn khốc đối lập

đặt ngay trước mặt –

“Tại sao, tại sao Đường Kính chưa bao giờ có thể –”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.